
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134928
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/928 lượt.
thủ của hai phái còn chưa tới Tử Trúc Lâm đã bị phục kích, không ai còn sống trở về, bao gồm cả hai vị chưởng môn.
Từ đó, hễ nhắc tới Du Minh Môn là người trong giang hồ lại biến sắc mặt.
Gần đây, Tần Phong lên phương Bắc để bái phỏng một vị thế ngoại cao nhân, trên đường đi nghe nói các đại môn phái không muốn ngồi chờ chết nữa nên quyết định hợp lực cùng đối phó với Du Minh Môn, ngay cả Đường Môn trước nay không hỏi han tới chuyện giang hồ cũng tham gia, Đường Kiệt còn được đề cử làm minh chủ. Tần Phong đang định vài hôm nữa sẽ đến Đường Môn xem có thể giúp gì hay không, ai ngờ y còn chưa kịp gặp vị tiền bối kia thì đã gặp Hứa Hạo Sơn được Đường Kiệt nhờ đi tìm mình. Y đoán Đường Kiệt có chuyện gấp nên không dám chậm trễ một khắc, tức tốc đến Đường Môn.
Đường Kiệt ngừng lại một chút rồi kể tiếp: “Bây giờ các đại môn phái đều muốn diệt trừ Du Minh Môn nhưng lại e dè chúng nên mới hợp sức để đối phó, còn đề cử ta làm minh chủ, chịu trách nhiệm liên lạc với nhân sĩ bốn phương. Huynh và Lạc Vũ Minh đều là những cao thủ tuyệt đỉnh cho nên ta mới mời hai người tới giúp đỡ.”
“Vũ Minh? Huynh ấy cũng đến rồi à?” Nhắc tới Lạc Vũ Minh, ánh mắt Tần Phong hơi sáng lên.
“Huynh ấy vẫn chưa đến, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
“Hai năm rồi ta cũng không được gặp huynh ấy, nghe nói huynh ấy đã là một đại hiệp rất có tiếng tăm.”
“Có vẻ tiếng tăm của huynh còn vang dội hơn cả huynh ấy.”
“Haizz! Ngay cả ta cũng không biết hai năm qua mình đã làm gì nữa…” Tần Phong than thở. “Thì ra giang hồ chính là khiêu chiến và quyết đấu không ngừng, máu không bao giờ ngừng chảy.”
“Hai năm qua huynh đã thay đổi rất nhiều, càng ra vẻ một người đàn ông hơn.” Đường Kiệt ngắm nghía thật kĩ gương mặt anh tuấn của y. Hai năm không gặp, trên người y càng toát lên vẻ nam tính, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh và khôi ngô hơn, nhất là khi y mỉm cười, hết sức mê hồn.
Tần Phong cười, nói: “Huynh cũng vậy mà, hình như càng có phong thái của người đứng đầu một phái.”
Sau khi chuyện công, chuyện tư kết thúc, uống vài chén rượu, Tần Phong cảm thấy chếnh choáng.
“Rượu đúng là thứ kỳ lạ, cay xé cổ họng nhưng lại khiến người ta mê mẩn.” Tần Phong bưng chén rượu lên, đôi mày kiếm chau lại, không ngừng cảm thán. “Trước đây ta thấy có người yêu rượu như mạng sống nên cứ tưởng hương vị của rượu tuyệt vời lắm, sau khi nếm thử mới biết nó đắng chát từ miệng cho đến khi xuống bụng.”
“Đó là do huynh không hiểu đấy thôi, nếu có ngày huynh thẩm thấu được hương vị thật sự của rượu thì biết đâu sẽ chỉ muốn đắm mình trong đó mà không muốn tỉnh lại.” Đường Kiệt uống cạn một chén, thưởng thức hương vị chưa tan trên môi.
“Hy vọng sẽ không có ngày đó.” Tần Phong làm bộ khoan khoái uống một hơi cạn sạch nhưng đổi lại là một trận ho sặc sụa.
Chỉ mới được vài chén mà Tần Phong đã say đến không biết trời trăng mây gió gì. Trong lúc mơ màng, có một bàn tay rất dịu dàng vỗ về y, hệt như mẫu thân mà y hằng nhung nhớ. Sau đó, trước ngực y có một cảm giác ấm áp đã lâu chưa từng có… Y láng máng nhớ ra đó là tấm lưng rộng vững chãi của phụ thân. Tuy y luôn cố gắng dùng oán hận để che giấu những mong nhớ nhưng phải thừa nhận là y rất nhớ phụ mẫu của mình.
Sau đó, y bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quan tâm của một nữ tử: “Huynh vẫn ổn chứ?”
Tần Phong cố nhìn rõ bóng người trước mặt nhưng bóng người ấy vẫn cứ mơ hồ bất định. Y chỉ cảm nhận được một cặp mắt dịu dàng như nước, một tâm hồn trống rỗng xa xôi khiến y nhớ tới cô nương đã cùng y ngắm mặt trời lặn trên đỉnh Hoa Sơn.
Hai năm trước, sau khi dưỡng thương ở Đường Môn, y không về lại phái Hoa Sơn nữa. Ngụy chưởng môn nói với y, nếu y có thể giết được Kiếm Ma thì võ công đã vượt qua phụ thân y, đủ để hành tẩu giang hồ, tự bảo vệ mình. Bây giờ y còn trẻ, không nên sống một cuộc sống tách biệt với thế gian mà nên nếm thử cuộc đời trần thế phồn hoa, sống cuộc sống mà mình muốn. Hơn nữa, trên người y có Thanh Phong kiếm, trên giang hồ không ai là không biết. Đương nhiên cũng có vô số người muốn đoạt kiếm nên y không muốn gây phiền phức cho phái Hoa Sơn.
Nhưng mấy năm nay, vào mùa hoa vàng nở rộ, y lén lên đỉnh Hoa Sơn, lẳng lặng gảy khúc nhạc mà mẫu thân thích nhất dưới ánh tịch dương, trong lòng luôn mong ngóng có thể được gặp lại cô nương đó. Đáng tiếc, nàng không hề đến. Hoặc có thể nàng đã đến nhưng lại không gặp được y…
*
* *
Sáng hôm sau, Tần Phong mở mắt thức dậy thì nhìn thấy một bóng người mặc áo vàng đang đứng trước mặt mình. Y lập tức quên mất cơn đau đầu, ngồi bật dậy để nhìn cho rõ cô nương đó, đây là điều mà y muốn làm đêm qua nhưng không thể.
Lam Lăng thấy y ngồi dậy thì vội vàng đỡ lấy y. “Huynh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Lam Lăng! Sao muội lại ở đây? Vũ Minh đâu?” Trong sự ngạc nhiên của y còn có chút thất vọng.
“Huynh ấy vừa ra ngoài lấy thuốc giải rượu cho huynh. Không biết uống rượu mà còn uống làm gì? Tối qua lúc Vũ Minh ca cõng huynh về, huynh không ngừng than là đau đầu!”
“Thế sao? Thật là mất mặt!” Tần Phong ngượng ngùng mỉm cười,