
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 134897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/897 lượt.
còn lại của y chỉ còn sự hối hận sao?
Nếu Tần Phong thật lòng yêu nàng thì chắc chắn cũng không muốn nàng đau khổ, chắc chắn y cũng hy vọng nàng có thể tỏa sáng trước mặt bao nhiêu người, sống cuộc sống hạnh phúc và viên mãn!
Giống như nàng cũng hy vọng y như thế…
Nàng lau nước mắt, quay về phòng, ngồi xuống, lấy son phấn ra trang điểm thật lộng lẫy, tỉ mỉ búi tóc thật khéo léo, gọn gàng rồi thay một bộ váy màu đỏ tươi dài chấm đất.
Nàng nhìn vào gương, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ trên đỉnh Hoa Sơn, nhớ lại nụ cười rung động lòng người của y, nhớ lại những lời thề nguyền, hứa hẹn mà y đã nói trong khách điếm nhỏ ấy, mặc dù nó chưa được thực hiện.
Và cả câu “Ta yêu nàng” mà y đã nói!
Mạc Tình mỉm cười. Đó là nụ cười tươi sáng, long lanh nhất trong cuộc đời của nàng, giống như hoa ưu đàm dùng hết sinh mệnh của mình để nở rộ lần cuối cùng.
“Ta phải đi gặp chàng.” Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút nhưng âm thanh thốt ra vẫn run rẩy.
Nhìn qua gương, nàng thấy Lạc Vũ Minh đang cẩn thận sắp xếp từng món, từng món đồ, giống như trên tay hắn đều là bảo vật, hoàn toàn không rảnh để đếm xỉa tới nàng.
Nàng nói lớn tiếng hơi một chút: “Bất luận thế nào thì ta cũng phải đi gặp chàng lần cuối.”
“Cô có trang điểm đẹp hơn nữa cũng vô dụng thôi. Người hắn cưới đâu phải là cô!”
“Đẹp ư? Đợi đến khi ngươi chết, ta sẽ mặc bộ y phục này cho ngươi xem!”
“Cô! Cô nhất định phải ép ta, có đúng không?” Lạc Vũ Minh ném mạnh bọc đồ trên tay xuống đất, quay người nhìn trừng trừng vào bóng nàng trong gương. “Bộ y phục này cô để dành cho Tần Phong xem đi!”
“Ngươi có ý gì vậy?”
“Đi thôi, không còn sớm nữa, muốn gặp hắn lần cuối thì mau đi thôi!”
*
* *
Võ đài, nơi tụ tập mấy ngàn người chờ tỷ thí không hề hỗn loạn như Mạc Tình nghĩ. Người của các môn các phái đều ngồi đúng vị trí của mình, yên lặng nhìn lên võ đài xem tỷ thí. Những người rảnh rỗi không liên quan thì đứng ngoài rào chắn phía xa xa để nhìn, cho dù có bàn luận vài câu thì cũng cố gắng nói thật nhỏ.
Mạc Tình đi phía sau Lạc Vũ Minh, vừa xuất hiện thì toàn bộ ánh mắt ở đây đều tập trung lên người nàng, cứ như muốn nhìn xuyên qua nàng, ngay cả gã đàn ông đang định lên đài tỷ thí cũng phải ngồi xuống, lén nhìn, ngắm dung nhan kiều diễm của nàng.
Nàng lập tức liếc nhanh về phía võ đài, trên ấy có một người đàn ông vóc dáng thấp bé, vẻ ngoài sớm đã quá tuổi thành gia lập thất. Không phải Tần Phong. Nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng nhìn vào đám người đông nghìn nghịt, rất nhiều hiệp khách còn trẻ của các môn phái bị thương, có vài người đang trị liệu vết thương, nhưng trong đó không có Tần Phong.
Nàng quay người nhìn phía sau lưng mình, vừa liếc mắt là nhìn thấy Tần Phong. Y đứng cách nàng rất xa, rất xa.
Y đang trò chuyện với Nam Cung Lăng. Nụ cười nho nhã, ánh mắt sáng ngời, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ hào hứng, phấn chấn, hoàn toàn không có vẻ gì là nản chí.
Ngay lúc nàng đang hoài nghi phải chăng đêm qua Lạc Vũ Minh chỉ bịa đặt để lừa gạt, chọc tức mình thì nhìn thấy Tần Phong thoáng quay mặt qua, ánh mắt hờ hững khẽ lướt qua mặt nàng, sau đó lập tức rời đi, quay sang tiếp tục trò chuyện với Nam Cung Lăng.
Cho dù chỉ là ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi y bỗng cứng đờ trong thoáng chốc.
Nàng bước tới một bước nhưng lại bị Lạc Vũ Minh kéo cánh tay.
“Không phải cô định đi gặp hắn, nói lời yêu đương ngay giữa ba quân thiên hạ đấy chứ?”
“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Nàng định thu ánh mắt lại thì nhìn thấy Khúc Du đang ngồi bên cạnh Nam Cung Bùi Âm. Khúc Du vừa nhìn thấy nàng thì lập tức cúi đầu một cách hờ hững.
Khúc Du và Nam Cung Bùi Âm ngồi rất sát nhau, mặc dù giữa họ không có cử chỉ nào thân mật nhưng khi nàng ta nhìn Nam Cung Bùi Âm, tình cảm trong ánh mắt rất dễ nhận ra.
Mạc Tình cúi xuống, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, gió thu ùa qua lạnh đến tận xương.
“Nào, ngồi bên này đi.” Lạc Vũ Minh kéo nàng lại, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Đường Kiệt, cất giọng hỏi hắn: “Xem ra ta vẫn chưa bỏ lỡ phần đặc sắc nhất nhỉ?”
“Thu Nhất Lôi quả nhiên danh bất hư truyền, luyện Thiên Sơn kiếm pháp đến mức xuất quỷ nhập thần.”
“Ồ, thế sao? Đây là Thu chưởng môn của phái Thiên Sơn à? Trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta đấy!”
“Đúng vậy, mới ba mươi tuổi mà đã luyện Thiên Sơn kiếm pháp đến trình độ thế này thì cũng coi như một kỳ tài võ học…” Đường Kiệt dừng lại một chút rồi bỗng nhìn sang Mạc Tình, ung dung nói: “Có điều so với môn chủ của Du Minh Môn thì chẳng là gì cả.”
Mạc Tình vốn không hề quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ vì nàng đang chú ý đến Tần Phong ở phía xa xa. Lúc y nói chuyện, cứ như là gió xuân ùa tới, khi thì mỉm cười, khi thì gật đầu, tán gẫu hết sức ăn ý với Nam Cung Lăng, từ đầu đến cuối không hề xem Thu Nhất Lôi xuất chiêu thế nào.
….
Lúc này, Thu Nhất Lôi ở trên võ đài đã dùng chân đá bay đối thủ rơi xuống đài.
Đợi khoảng chừng nửa khắc, t