
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134777
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/777 lượt.
tại sao em lại thi vào trường trực thuộc?”
Anh ta định sỉ nhục IQ của tôi sao? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng thi đỗ vào trường trực thuộc? Anh ta chèn ép tôi quá lắm! Tôi ngẩng cao đầu, mũi thở phì phò vì tức giận, cất cao giọng nói: “Vì IQ của em cao!” Da mặt tôi quả nhiên đã dày đến cực điểm rồi …
“Ha ha ha!” Kỷ Nghiêm bất chợt phá ra cười, cười đến nỗi hai vai rung lên bần bật.
Chuyện này thì có gì đáng cười cơ chứ? Tôi chau mày nhìn anh ta.
“Thôi thôi.” Không cười nữa, Kỷ Nghiêm xua tay, tay trái chống cằm ung dung cười khẽ: “Nói cho em biết chuyện này nhé, nhìn từ góc độ tâm lý con người, khi nói dối con người ta thường liếc mắt sang bên phải, còn khi mắt đánh sang bên phải thì …” Ngập ngừng một lát, anh ta ghé sát lại gần tôi, đôi mắt đen trầm tĩnh sâu không dò được: “…có nghĩa là người đó đang hồi ức.” Mặt anh ta gần sát mặt tôi, gần đến mức cơ hồ sắp dính vào nhau.
Khóe miệng anh ta dần nở một nụ cười, rồi mãi một lúc sau mới cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: “Được rồi, hôm nay học đến đây thôi.”
Cho đến tận khi anh ta ra về đầu óc tôi mới vận động bình thường trở lại: vừa nãy không phải là anh ta muốn thơm tôi đấy chứ? Thần của tôi ơi! Sự việc sao lại phát triển theo chiều hướng này?
Giờ tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi không phải là một đứa nhanh trí, vì thế tôi quyết định tìm người nghĩ cách giúp tôi.
“Đơn giản quá đi còn gì nữa?” La Lịch Lệ vừa ăn dưa hấu vừa nói với tôi: “Động vật ăn thịt dù có mạnh đến đâu chăng nữa cũng vẫn có thiên địch mà.”
“Cái gì? Kỷ Nghiêm là động vật ăn thịt á?” Vẻ mặt tôi đầy sợ hãi.
“Đồ ngốc!” Một miếng vỏ dưa hấu đập lên đầu tôi, La Lịch Lệ trợn mắt: “Ý tớ là, cho dù anh ta có tinh minh đến đâu thì cũng có thứ khiến anh ta sợ hãi.”
Tôi thoáng vỡ lẽ: “Có lý lắm.”
Loáng một cái đánh bay nửa quả dưa hấu, La Lịch Lệ hứ một tiếng lạnh lùng: “Cậu liệu mà tranh thủ thời gian đi, tuần sau là tớ chuẩn bị đi rồi đấy! Đến lúc đó cậu cứ ở nhà mà tận hưởng kỳ nghỉ hè với chàng gia sư cực phẩm của cậu đi.”
Cái này có được coi là khích lệ động viên không vậy?
Tôi im lặng.
Vốn tôi còn do dự chưa biết phải làm sao, La Lịch Lệ nói thế lại khiến tôi hạ quyết tâm: tôi phải dọa cho anh ta sợ chạy mất dép!
Sau khi tiễn La Lịch Lệ về nhà, tôi liền lên mạng tra tìm bảng xếp hạng các câu chuyện đáng sợ nhất. Phim kinh dị, sâu bọ côn trùng … mấy thứ này vô dụng với ác ma. Tôi tiếp tục mở tiếp các trang sau, trúng xổ số 5 triệu xong đánh mất hết sạch, ăn một hơi hết 20 cái Hamburger, một ngày spam 20000 bài ….
Tôi toát hết mồ hôi hột: cái mớ loạn xà ngầu gì vậy hả trời! Chẳng lẽ không có lấy một câu trả lời tử tế cho tôi hay sao?
Đúng lúc tôi đã ủ ê chán nản định đóng trang tìm kiếm, bỗng dưng tôi trông thấy một tiêu đề “Trò chơi lớn mật, bạn có dám thử không? Mắc bệnh tim thì hãy cẩn thận chớ vào!” ….
Mắt tôi sáng lên, ta đã có cách.
Ngày hôm sau, thừa lúc giải lao giữa buổi học, tôi cầm tờ quy luật trò chơi copy từ trên mạng xuống đọc cho Kỷ Nghiêm nghe: “Trò chơi do hai người cùng phối hợp tiến hành, đốt bảy cây nến trong một căn phòng tối, rồi lần lượt đổ xúc xắc. Người nào điểm cao hơn sẽ kể một câu chuyện kinh dị, sau đó thổi tắt một ngọn nến. Người nào cuối cùng thổi tắt nhiều nến nhất sẽ giành phần thắng, kẻ thua phải chấp nhận làm cho người thắng một việc.”
Kỷ Nghiêm vơ lấy tờ luật chơi xem qua, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi hầm hừ: “Thế này là thế nào?”
Bị anh ta lườm, lông tóc khắp người tôi dựng đứng hết cả lên, vội vàng lắp ba lắp bắp: “Trò chơi thử thách lòng can đảm. Dù gì cũng là thời gian giải lao, tiêu khiển một tí thôi mà.”
Sau một thoáng im lặng, vẻ mặt Kỷ Nghiêm lạnh hẳn xuống, anh ta hờ hững liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Điền Thái Thái, rốt cuộc thì trong đầu em chứa đựng những gì thế không biết?”
Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi là một đứa rất nhạt nhẽo … nhưng tôi cũng chỉ là có bệnh vái tứ phương thôi mà!
Tôi giành lấy tờ quy tắc trò chơi từ tay anh ta: “Có vấn đề gì sao?” Sợ anh ta không đồng ý, tôi lại nói: “Đừng có nói với em là anh không dám chơi đấy nhé!”
Anh ta nhướn mày: “Vậy sao?”
Tôi hất hàm – lúc này im lặng chiến thắng mọi lời nói.
Khóe miệng anh ta bống nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, anh ta cất tiếng nói dịu dàng đến mức khác thường: “Nếu như em đã có hứng như thế thì được thôi, anh chơi với em.”
Chập tối ngày cuối tuần, mây đen kéo đến giăng mù mịt khắp bầu trời, mưa to sấm chớp sắp trút xuống đến nơi. Ăn cơm tối xong, mẹ tôi giữ Kỷ Nghiêm lại, bảo anh ta đợi mưa tạnh rồi hẵng về.
Kim giây tích tắc nhích dần từng nấc, cửa sổ và cửa ra vào đều đã đóng kín. Tôi đốt bảy cây nến, dưới ánh nến vàng vọt lập lòe, nét mặt Kỷ Nghiêm mông lung khó mà nhìn rõ được.
Lần đầu đổ xúc xắc, tôi ra 4 còn Kỷ Nghiêm ra 2. Hút sâu một hơi, tôi cất tiếng kể chuyện: “Trong một ngôi làng nhỏ trên núi, có một cây cột điện bị nguyền rủa. Thường xuyên có người vô duyên vô cớ đập đầu vào đó và chết ngay tại chỗ. Một tối nọ, cậu bé Tiểu Minh 5 tuổi bỗng dưng chỉ vào