
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.
òng vẫn không dám tin rằng Kỷ Nghiêm thích tôi, nhưng trên thực tế miệng tôi đã ngoác ra đến tận mang tai rồi.
Tôi nói: “Dù sao thì tớ thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy đâu.”
La Lịch Lệ vỗ vỗ lên cái bụng căng tròn của mình, ợ hơi một cái: “Nể mặt thái độ thành khẩn nhận lỗi của cậu, tớ dạy cậu một chiêu.”
Thay đổi hẳn phong cách hành xử trước kia, hàng ngày tôi ra vào hội học sinh một cách cực kì im hơi lặng tiếng, không còn dám làm bừa nữa. Duy có một chuyện sét đánh cũng không lay chuyển nổi – đó chính là đi ăn trộm rau quả đúng giờ.
Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết Ngữ Văn. Thầy dạy Ngữ Văn lại dạy quá giờ rồi. Khi tôi cầm khay thức ăn xông đến canteen trường thì chỉ còn sót lại chút cơm thừa canh cặn. Tâm trạng đang không tốt, lại có kẻ giật bím tóc của tôi, tôi chau mày chuẩn bị quay sang mắng thì trông thấy Triển Tư Dương đang mỉm cười đắc chí: “Nhóc con Thái Thái chưa ăn cơm hả?”
Tôi nguýt anh ta một cái, tay gõ lên khay cơm của mình: “Anh đang xát muối vào vết thương của người khác đấy có biết không.”
Anh ta cười ha hả, kéo tay tôi nói: “Đi, anh mời em ăn cơm, coi như bữa cơm chào mừng em gia nhập hội học sinh.” Tay tôi còn đang cầm khay, cứ thế bị anh ta lôi đi xềnh xệch.
Lúc đi qua sân bóng đá, chúng tôi gặp một đám con trai đanh đánh bóng chuyền. Không biết kẻ nào hô lên một tiếng: “Dương Dương, trưa nay có chơi bóng không?”
Triển Tư Dương cười đáp lại: “Không chơi đâu, tớ đi ăn với một em lớp dưới.”
Một gã con trai khác cười nói: “Dương Dương, cậu chú ý chút ảnh hưởng đi, rốt cuộc thì cậu quen bao nhiêu em lớp dưới hả?”
Triển Tư Dương không tức giận cũng chẳng ngoái đầu, cất tiếng cười sang sảng: “Oan uổng quá. Em này là em lớp dưới của tớ thật, em gái mới vào hội học sinh. Sau này các cậu phải quan tâm đến em ấy một chút đấy.”
Mấy người còn lại bật cười hùa theo: “Cô em lớp dưới nào mà ghê thế nhỉ, lại còn nhờ bọn này quan tâm chăm sóc nữa chứ.”
Tôi và Triển Tư Dương bước đi trong khuôn viên trường, kẻ cao người thấp, một người cười nói hi ha, kẻ kia mặt mày hậm hực, cộng thêm cánh tay anh ta đang kéo tay tôi, còn tôi thì xách theo khay cơm trông vô cùng kì cục. Người ngoài nhìn vào, chúng tôi chẳng khác nào một đôi tình lữ đang giận dỗi nhau, chả trách mà bị người ta hiểu nhầm. Thôi vậy, tôi cứ coi như không nghe thấy gì hết cho xong chuyện. Cúi đầu lầm lũi bước đi, trong lòng tôi nghĩ bụng: thằng cha Triển Tư Dương này đúng là một kẻ chuyên nói năng bừa bãi.
Mười lăm phút sau, trong nhà hàng trên phố đồ ăn vặt, tôi mở trừng đôi mắt đỏ quạch do bị nghẹn tương ớt, hai tay đưa lên miệng quạt lấy quạt để: “Cay quá, nhưng mà món cá hấp ở đây phải nói là chính hiệu! Sao anh biết em thích ăn cay?”
Triển Tư Dương mỉm cười hỏi vặn: “Người có tính nóng nảy lại dễ xúc động sao có thể không thích ăn cay cơ chứ?”
Tôi lườm anh ta: “Anh mời em ăn cơm hay là cố ý đem em ra chọc ngoáy đấy hả?”
Triển Tư Dương cười, tiện tay gắp một miếng cá cho tôi: “Khó khăn lắm anh mới thoát được mớ công việc trong hội học sinh, còn chưa kịp ăn uống gì, lại vừa khéo gặp em nên mới lôi em đi ăn cùng!”
Tôi gặm miếng cá, tức tối kể lể: “Ngay từ đầu đã biết hội học sinh không thích hợp với em, giờ thì sướng rồi, ai nhìn em cũng thấy ngứa mắt, chỉ tại con bé La Lịch Lệ kia, rỗi việc rủ rê vớ vẩn cái gì chứ?”
Anh ta lau miệng nói: “Haizz, đừng có vơ đũa cả nắm, ngay từ đầu anh đã rất kì vọng ở em. Vả lại em là do hội trưởng đích thân đưa vào hội, có gì mà phải sợ.”
Tôi bĩu môi: “Người em sợ chính là anh ta đấy.”
Triển Tư Dương bật cười: “Em không biết là chỉ có thể vuốt xuôi lông hổ sao? Em khiến hội trưởng lúng túng trước mặt bao nhiêu người như thế, lấy tính cách của hội trưởng không ném thẳng em ra ngoài cửa sổ đã đủ nhân từ lắm rồi.”
“Hừ, giờ anh nói những điều này thì có tác dụng gì nữa, lúc đó sao anh không nhắc nhở em!” Tôi cầm đũa chọc thật mạnh vào miếng cá.
Triển Tư Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Đại tiểu thư ơi, ai mà ngờ được em lại thốt ra một câu kinh thiên địa khốc quỷ thần như thế chứ! Nếu anh cũng lên tiếng nữa thì người xui xẻo sẽ đổi thành anh luôn. Lần trước gặp em ở phòng hồ sơ ấy, anh chẳng qua mới chỉ hỏi một câu em và hội trưởng có quan hệ gì đã bị bắt đi tham gia thi đấu. Anh là người bị hại nặng nề đấy.”
Nghe anh ta nói thế, con tim bị Kỷ ác ma trường kì áp bức của tôi liền cộng hưởng với Triển Tư Dương, tôi không còn bài xích anh ta như trước nữa.
Anh ta chìa tay ra vỗ vai tôi, cười nói: “Nhóc con Thái Thái, sau này đi theo đại ca, đảm bảo em ăn no uống say, tiền đồ vô hạn.”
Tôi cầm đũa, hai mắt sáng như sao, đầu gật liên hồi như gà mổ thóc.
Phía sau lưng vang lên một tiếng bật cười: “Thôi đi, với đầu óc như cậu ấy chắc cũng không có số thăng quan phát tài được đâu, phiền anh quản sao cho cậu ấy bớt gay họa đi là được.”
Quay đầu lại, tôi thấy La Lịch Lệ đang trợn tròn đôi mắt long lanh, đứng sau lưng chúng tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Triển Tư Dương hứng thú quan sát cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu La Lịch Lệ,