
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134872
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/872 lượt.
điên cuồng tìm kiếm bóng dáng anh ta, không ăn không nghỉ, không thèm nghe lời ai khuyên nhủ.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đã ngồi sụp xuống trước cửa nhà Trần Tử Dật đợi anh ta về, dọa anh ta chết khiếp.
Có lẽ do chìm đắm quá lâu trong đau khổ, tôi thẫn thờ hỏi anh ta: “Trần Tử Dật, tại sao phải chia tay?”
Vẻ mặt Trần Tử Dật thoáng qua một tia khổ sở, cúi đầu nói: “Thái Thái, Khanh Khanh trở về rồi, anh không thể không quan tâm cô ấy.”
Tôi cắn môi quật cười nhìn anh ta: “Cô ấy là Khanh Khanh của anh, giai nhân của anh, thế nhưng, còn em thì sao?Anh đã nói anh và cô ấy chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà!”
Anh ta áy náy nhìn tôi, nói: “Anh xin lỗi, Thái Thái.”
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi anh: “Nếu như không có cô ấy, anh sẽ ở bên em chứ?”
Ánh mắt Trần Tử Dật ngập tràn nỗi quyến luyến vô biên, anh ta nhìn tôi thật lâu rồi mới gật đầu: “Nếu như không có cô ấy, trong lòng anh mãi mãi sẽ chỉ có mình em.”
Suy cho cùng thì tôi chính là người đến muộn … tôi bước lùi một bước, cố nặn ra một nụ cười bằng tất cả sức lực còn sót lại của mình: “Nếu đã vậy thì em chúc mừng anh, cuối cùng anh đã đợi được người mà anh yêu thực sự.” Tôi đã ép không cho nước mắt mình rơi xuống.
“Thái Thái, em có sao không?” Trần Tử Dật nhíu chặt chân mày, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh ta bước lên định kéo tay tôi nhưng bị tôi gạt phăng không chút do dự.
Hôm đó trời đổ mưa như trút, lúc La Lịch Lệ tìm thấy tôi, toàn thân tôi ướt sũng quỳ sụp trên đường, không ngừng lặp đi lặp lại: “La Lịch Lệ, tớ không buông được, thực sự không buông được.”
La Lịch Lệ tát thật mạnh lên mặt tôi, lớn tiếng mắng: “Đồ óc heo, cậu định vì một thằng con trai mà chà đạp bản thân mình thế này sao? Cậu nhìn bộ dạng người không ra người ma chẳng ra ma của cậu bây giờ đi! Anh ta không cần cậu nữa, cho dù cậu có khóc chết trên phố Trần Tử Dật cũng vẫn không cần cậu!” Nó vừa mắng vừa cố sức lôi tôi đến dưới mái hiên.
Mưa hắt lên người nặng trịch khiến tôi không còn chút sức lực nào. Nỗi đau đớn ấy ngay cả người bạn thân nhất của tôi cũng không thể làm dịu được. Cuối cùng, nó bỏ cuộc không kéo tôi nữa mà ngồi xuống ôm tôi, dầm mưa khóc cùng tôi.
Tuy La Lịch Lệ ngoài miệng ăn nói chẳng chịu kém ai điều gì, nhưng nó chưa bao giờ tức giận như thế cả. Tôi biết lần này nó thực lòng buồn cho tôi lắm.
Nước mưa chan hòa cùng nước mắt làm mờ thị tuyến của tôi. Mất một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại, mở lời: “La Lịch Lệ, tớ đau lòng lắm, vì thế tớ đã tự nhủ mình rằng lần này là lần cuối cùng tớ đi tìm anh ấy, coi như cho bản thân mình một lí do để tuyệt vọng luôn.”
Tôi khóc đến khi khàn hơi kiệt sức, La Lịch Lệ ôm tôi mà hai mắt cũng đỏ hồng. Hai đứa con gái trên phố hệt như hai chú gà con bị thương không biết phải làm sao để bảo vệ mình, mặc cho nước mưa xối lên con tim tê tái.
Trần Tử Dật si tình đã chạy về phía người con gái mà anh ngưỡng mộ bấy lâu, cuối cùng cũng có được tình yêu mà anh trông chờ bao năm tháng, còn tôi chỉ có thể trốn trong một góc tự liếm vết thương cho mình. Sau khi khóc một trận đã đời, tôi hoàn toàn hiểu ra rằng không thể yêu một người đến độ mất cả lòng tự trọng, vì thế tôi mới triệt để bước ra từ trong bóng tối. Tôi cứ tưởng cái tên Trần Tử Dật sẽ dần dần bị lãng quên theo dòng thời gian, không ngờ hôm nay lại gặp Nhan Khanh Khanh. Nực cười nhất là tôi đã từng mất đi một mối tình vì sự xuất hiện của cô ta, thế mà cô ta hoàn toàn không biết tôi là ai cả.
“Kỷ Nghiêm, trường trung học số 1 của chúng tớ chắc chắn sẽ đoạt giải hội diễn văn nghệ lần này đấy. Tớ rất tò mò không biết trường trực thuộc các cậu năm nay định diễn tiết mục gì!” Khi tôi choàng tỉnh ra từ trong hồi ức, Nhan Khanh Khanh đanh ghé sát bên Kỷ Nghiêm nói những câu mà tôi nghe không hiểu.
Nét mặt Kỷ Nghiêm không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, anh ta khẽ cười rồi nói: “Ồ, sáng tạo của bọn mình cũng thú vị lắm.” Ánh mắt anh ta lướt qua người tôi giây lát rồi dừng lại trên mặt Nhan Khanh Khanh.
Nhan Khanh Khanh nhướn mày che miệng cười: “Xem ra các cậu cũng nắm chắc nhỉ, tớ rất kì vọng đó.”
Trước câu nói hơi ám muội của Nhan Khanh Khanh, Kỷ Nghiêm không ngờ lại chẳng nề né tránh, anh ta chỉ đáp: “Hiếm khi chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ trường trung học số 1 hứng thú với tiết mục của bọn mình, nếu không ngại thì hãy đến trường mình xem sao, nhân tiên chỉ đạo cho đôi chút?”
Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng nụ cười lúc này của Kỷ Nghiêm có đến tám phần âm mưu trong đó. Thế nhưng lời hai người đó nói tôi cũng chỉ đoán ra đại khái bảy tám phần — bọn họ hình như đang bàn về hội thi văn nghệ lần này giữa các trường trung học trong thành phố.
Cô nàng Nhan Khanh Khanh này có lẽ là chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ trường trung học số 1, phụ trách tổ chức tiết mục dự thi lần này của trường đó. Thế thì cô ta chính là đối thủ cạnh tranh của trường trực thuộc chúng tôi rồi! Không ngờ Kỷ Nghiêm lại ở cùng phòng bệnh với đối thủ cạnh tranh, mà trông còn có vẻ như đã thành bạn bè với nhau rồi. Thật là châm biếm!
Nghe cuộc đối th