XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Mộ Hạ

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 134857

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/857 lượt.

g được Kỷ Nghiêm, vậy mà cuối cùng vẫn quấn lấy Trần Tử Dật đấy thôi? Để cô gặp được Kỷ ác ma, sau đó bị anh ta từ chối – đây chính là sự trừng phạt của mặt trăng dành cho cô!
Tôi rảo bước đi đến hội trường, trong đầu mường tượng ra cảnh Kỷ Nghiêm tàn nhẫn từ chối Nhan Khanh Khanh, khóe miệng bất giác nở nụ cười xảo trá, Tôi đang cười thì cửa cánh gà bật mở, bộ mặt cười đến mức méo mó của tôi đông cứng lại ngay lập tức.
Trên vũ đài, ánh đèn trắng bạc rọi thẳng xuống hai con người ưu tú. Nhan Khanh Khanh đắm đuối nhìn Kỷ Nghiêm tình thâm vô hạn, rồi cô ta bặm môi quay lưng bỏ đi. Đôi chân dài thon thả bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, chiếc váy đồng phục phất phơ theo bước chân cô ta, dáng người tha thướt khiến người ta xao xuyến. Kỷ Nghiêm nhìn theo bóng lưng Nhan Khanh Khanh, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc.
Dưới ánh đèn sáng lóa, tôi ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ, lòng rối bời . Có câu nói chợt vang lên trong đầu tôi — kể ra thì hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa lắm. Mỗi lần Nhan Khanh Khanh xuất hiện đều gây ảnh hưởng lớn đến tôi, có điều lần này nỗi xót xa không liên quan gì đến Trần Tử Dật. Giờ tôi mới thực sự cảm thấy cơn đau tê tái ẩn sâu trong lòng.
“Thấy tủi lắm đúng không?” Chợt có tiếng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay ngoắt lại, phát hiện ra Triển Tư Dương đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn hai người trên bục. Anh ta cười nhạt nói: “Nhan Khanh Khanh nhập vai thật đấy, em tủi thân cũng chả có gì lạ.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Nhập vai ư? Nhập vai cái gì chứ?”
Triển Tư Dương cười khẽ: “Lúc nãy hội trưởng gọi Nhan Khanh Khanh đến, đưa kịch bản cho cô ta xem, hình như còn mới cô ta diễn nữa. Em xem, đang diễn thử kia kìa. Ồ đúng rồi, kịch bản này là do em viết đúng không? Cô ta đang thử diễn vai bà hoàng hậu độc ác, giờ đang diễn đến đoạn kết của vở kịch — bi kịch chia li.”
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói của Dương Dương nên không để ý. Ngoài cửa sổ, gió thổi tung bay những lọn tóc buông xuống cổ tôi. Cách mấy hàng ghế, tôi ngước lên đón lấy ánh mắt Kỷ Nghiêm, thoáng sững lại nhưng không hề né tránh. Anh ta nghiêng người nhìn tôi, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.
“Anh đang nhìn gì đấy?” Nhan Khanh Khanh bước đến nhẹ nhàng hỏi, nhìn theo ánh mắt Kỷ Nghiêm.
Ánh mắt Kỷ Nghiêm dịu lại, anh ta vẫy tay với tôi: “Thái Thái, lại đây.”
Vẻ mặt Nhan Khanh Khanh lập tức trở nên cực kì mất tự nhiên, có điều cô ta nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình tĩnh không chút gợn sóng thường ngày, tươi cười chào tôi: “Thái Thái, cậu đến rồi à?” Dáng vẻ chẳng khác nào cô ta là nhân vật nữ chính vậy.
Tôi bước đến, ngoác miệng cười tán dương cô ta mà thực ra là khẩu thị tâm phi: “Trùng hợp quá, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Kịch bản của tớ vào tay cậu không ngờ lại diễn xuất tuyệt thế, thật đáng khâm phục!”
“Kịch bản này là do cậu viết ư?” Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Nhan Khanh Khanh.
Tôi đắc ý nói: “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”
Cô ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Sáng tạo rất mới mẻ, có điều kết cục quá buồn. Nếu thêm một chút yếu tố hài kịch thì khả năng được công nhận sẽ cao hơn.”
Không đợi tôi phản bác, Kỷ Nghiêm bỏ qua luôn sự tồn tại của tôi, anh ta chen vào hỏi Nhan Khanh Khanh: “Ý kiến của em là …”
Nhan Khanh Khanh sáng mắt lên: “Tốt nhất nên sửa thế này: tuy mụ dì ghẻ đuổi công chúa Bạch Tuyết ra khỏi lâu đài, nhưng rồi thấy đức vua buồn rầu đau khổ, bà ta không nỡ nhìn người mình yêu lo lắng nên cuối cùng vẫn tìm công chúa Bạch Tuyết về, giành được tình yêu của đức vua. Em nghĩ mọi người ai cũng sẽ hài lòng với kết cục này.”
Những người xung quanh ai cũng hứng thú với ý kiến của Nhan Khanh Khanh.
Kỷ Nghiêm gật đầu quay sang nhìn tôi hỏi: “Thái Thái, em thấy thế nào?”
Nếu như không có sự uy hiếp của Kỷ ác ma, tôi tuyệt đối sẽ không để mình có cơ hội đứng đối mặt với con bé đó. Lúc này tôi đứng yên tại chỗ, ánh mắt lóe lên, hai tay buông bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm. Tôi từ tốn nói: “Em không đồng ý. Với loại đàn ông mà trong lòng luôn cất giữ hình ảnh của người con gái khác như thế không đáng tin chút nào. Cho dù sau này mụ dì ghẻ có tìm được công chúa Bạch Tuyết thì cũng sẽ không hạnh phúc.”
Nhan Khanh Khanh dường như bị câu nói của tôi chọc cười, cô ta cố nín để chỉ phát ra một tiếng cười thật khẽ, đoạn nói: “Thái Thái, cậu ngây thơ quá, thời buổi này không còn mốt bi kịch nữa đâu, nhất là trong các cuộc thi, cái mà ban giám khảo đòi hỏi chính là tinh thần tích cực cầu tiến.” Ánh mắt lóe sáng, cô ta quay sang nhìn Kỷ Nghiêm, đầu hơi ngước lên bình thản nói: “Kỷ Nghiêm, anh nghĩ vở bi kịch này sẽ chiến thắng tiết mục nhảy Nobody mà đám nam sinh trường số 1 đóng giả nhóm nhạc Hàn Quốc Wonder Girls chứ?”
“Con trai giả gái nhảy Nobody á?” Triển Tư Dương nghi hoặc nhìn Kỷ Nghiêm, rồi sau đó nhếch miệng cười như sực tỉnh: “Đúng là một tin gây sốc đấy.”
Tôi lúc ấy quên luôn cả tức, đầu óc bắt đầu tưởng tượng ra cảnh một đám tuyệt sắc mỹ nam lắc lư uốn éo theo t