
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134830
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/830 lượt.
lanh dưới bóng đêm, khuôn mặt xinh tươi càng thêm quyến rũ. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của cô ta cũng đủ khiến người ta khó sinh lòng cự tuyệt.
Lòng tôi chợt chán nản nghĩ thầm: người như thế này vốn đã không cùng một đẳng cấp với tôi …
Tôi biết điều ngoan ngoãn xách ba lô chuẩn bị ra về.
Triển Tư Dương gọi với theo: “Thái Thái, có cần anh tiễn em một đoạn không?”
Ngẫm ra thì một thân một mình đi đường tối tôi cũng hơi thấy sợ, đi cùng một tên loa phóng thanh như Triển Tư Dương chắc sẽ không phải lo chán ngắt, vì thế tôi liền mỉm cười chạy sang vỗ vai Triển Tư Dương nói: “Có chứ, Dương Dương, anh đúng là nghĩa khí.”
Kỷ Nghiêm nhìn Triển Tư Dương, buông một câu nhẹ bẫng: “Cậu không tiện đường, để tôi tiễn cho.”
Nụ cười trên miệng tôi tức thì đông cứng.
Triển Tư Dương nhùn vai, hết nhìn Nhan Khanh Khanh rồi lại quay sang nhìn tôi, bộ mặt đầy trêu chọc: “Tớ thì thế nào cũng được.”
Tôi nghe thế là biết ngay không trông hóng được gì rồi.
Thiệt tình, đường lớn rộng mở thênh thang Kỷ Nghiêm không chịu đi, cứ bắt tôi làm bóng đèn điện một trăm ngàn vôn làm gì không biết.
Ba người đi trên phố, thái độ Nhan Khanh Khanh không ngờ lại hòa nhã vô cùng: “Sao Kỷ Nghiêm lại trở thành thầy giáo của cậu thế?”
“Ồ, hồi ôn thi vào lớp chọn của trường trực thuộc, anh ấy đã dạy kèm cho tớ.”
Nhan Khanh Khanh hỏi: “Thái Thái, tại sao cậu lại muốn thi vào trường trực thuộc?”
Bước chân tôi hơi khựng lại, lòng chợt nhói đau. Thì ra những câu hỏi trước của Nhan Khanh Khanh đều nhằm mục đích tung hỏa mù, mục đích thực sự của cô ta chính là khơi lên vết sẹo của tôi.
Tôi ghét nhất cảm giác bị người khác hỏi dồn từng bước, đặc biệt khi người dồn ép tôi lại chính là Nhan Khanh Khanh. Tôi không ngu gì mà nói trước mặt cô ta tôi thi trường trực thuộc là vì Trần Tử Dật! Mặc dù cuối cùng không được ở bên anh, tôi cũng chưa từng hối hận vì lúc đó đã yêu hết mình, giờ tôi cũng không cần phải thừa nhận hay giải thích điều gì vớ bất kì ai hết.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt Nhan Khanh Khanh, nghiêm túc nói: “Tôi đến trường trực thuộc là vì muốn theo đuổi ước mơ của mình. Ai cũng có mục tiêu phía trước, chỉ có những người không nhìn rõ được mục tiêu của mình mới để lỡ ước mơ.”
Nhan Khanh Khanh ngẩn người nhìn vẻ mặt kiên định của tôi, cô ta không nói thêm được câu nào nữa.
Cả chặng đường không có ai mở miệng nói thêm gì.
Đi qua đường cái là có thể trông thấy trạm gác của khu, Nhan Khanh Khanh nói: “Đến nhà em rồi.”
Kỷ Nghiêm gật đầu dặn dò thêm vài câu đại loại như “chú ý an toàn”, đoạn liếc nhìn tôi nói: “Đi thôi.”
Chưa đi được bao xa, Nhan Khanh Khanh bất chợt gọi Kỷ Nghiêm đứng lại. Nơi khóe mắt cô ta ẩn ước một nét buồn man mác, khẽ bặm môi, cô ta nói: “Kỷ Nghiêm, nhà anh có đi hướng đó đâu.”
Kỷ Nghiêm nhìn cô ta, nói bằng giọng nhẹ tênh như đây là chuyện rất đỗi bình thường: “Anh đưa Thái Thái về nhà.”
Nhan Khanh Khanh nhìn Kỷ Nghiêm chăm chú, chân mày khẽ nhướn lên. Cô ta không nói thêm gì nữa, ánh mắt lộ vẻ quật cường, vẫy tay chào chúng tôi: “Kỷ Nghiêm, tạm biệt nhé.” Nói rồi, vạt vãy tung bay, cô ta quay lưng duyên dáng bước vào trong khu dân cư.
Nhìn bóng lưng Nhan Khanh Khanh đi khỏi, tôi chua xót nghĩ: ánh mắt đó quen quá, từng có một thời tôi cũng đã lưu luyến nhìn theo bóng lưng Trần Tử Dật ra đi. Chuyện tình cảm lúc nào cũng khiến chúng ta bất lực.
Khẽ thở dài một tiếng, tôi nói: “Hội trưởng, cứ để em đi xe bus về cũng được.” Lại nghĩ từ chối thế này có phần đường đột quá, tôi bổ sung thêm một câu: “Về muộn quá mẹ em sẽ lo lắng.”
“Được, anh về cùng em.”
Tôi ngước nhìn trời, không biết nói gì thêm nữa. Mặc dù thế lòng tôi vẫn thấy mừng thầm. Nhưng tôi nghĩ không thông, bỏ qua một cô gái xinh đẹp thế kia, đầu óc Kỷ Nghiêm có khi nào bị úng nước rồi không nhỉ? Xem ra có những chuyện thực sự là không sao hiểu nổi.
Thành phố về đêm yên tĩnh hẳn. Đã qua giờ cao điểm tan học tan ca, người đi xe bus cũng không nhiều. Ngồi trên ghế bên cửa sổ, chiếc xe khẽ lắc lư, gió đêm thổi lùa qua mái tóc tôi, lướt qua hai gò má cũng đôi vành tai mát lạnh.
Từ chiều đến giờ Kỷ Nghiêm cứ nhìn tôi đăm đắm bằng một ánh mắt kì cục thế nào ấy.
Tôi cũng không thể nói ra được nó kì quái chỗ nào, nhưng chắc chắn là khác hẳn trước kia.
Định hỏi anh ta xem rốt cuộc lúc ở hội trường đã nghe thấy nhữn gì, tôi khẽ gọi: “Hội trưởng …”
Một bên mặt Kỷ Nghiêm khuất trong bóng tối, ánh sáng bên ngoài cửa xe hắt lên những đường nét trên khuôn mặt bảnh bao, thoắt ẩn thoắt hiện, bình tĩnh đến không một gợn sóng.
Anh ta nói: “Điền Thái Thái, em đã từ chối Trần Tử Dật sao?”
Giọng điệu của anh ta không hề biến đổi, cũng chẳng mang theo một chút cảm xúc nào, hệt như ngày thường vẫn nói với tôi ở hội học sinh: “Điền Thái Thái, em đã ghi chép hết nội dung cuộc họp rồi chứ?”
Tôi ngẩn người.
Kỷ Nghiêm hỏi: “Nếu đã thích sao lại còn từ chối.” Tôi nhớ lại lúc trước Nhan Khanh Khanh đã vội vàng chạy đến hỏi tôi: “Cậu thích Trần Tử Dật còn gì? Tại sao lại từ chối anh ấy?”
T