
Tác giả: Trản Trà
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341360
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1360 lượt.
tươi cười rạng rỡ, bầu không khí sôi nổi tưng bừng, Chu Mộc nhìn mà hoa cả mắt, mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị nhưng lúc này cô cũng có chút không chống đỡ nổi.
Từ sáng sớm đến giờ Chu Mộc mới uống non nửa cốc nước, trong bụng rỗng tuếch cộng thêm ngủ không đủ giấc, Chu Mộc lúc này dù vui đến mấy cũng không tránh khỏi bị bầu không khí ồn ào huyên náo từ khắp bốn phía khiến cho có phần khó chịu, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn treo trên khóe môi như trước, Chu Mộc nhành miệng cười đến cứng ngắc, nhưng vẫn cố giữ lễ phép gật đầu mỉm cười đáp lại đủ lời chúc phúc từ đủ kiểu khách khứa.
Vì tạo hình xinh đẹp, độ cao gót giầy hơi có chút khoa trương, Chu Mộc chỉ vừa không để ý, dưới chân đã bị vấp vào làn váy, thân hình hơi lay động, mắt thấy không thể tránh khỏi một cú lảo đảo, chính vào lúc này, Lâm Tu bên cạnh chợt vươn tay, hơi dùng sức vững vàng ôm Chu Mộc vào lòng.
Đám người chung quanh liền nhao nhao vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Lâm Tu khẽ nhíu mày cười nhạt không nhìn ra có gì khác thường, nhưng gương mặt Chu Mộc nhìn người nọ lại có vẻ hơi xúc động.
Trong những năm tháng đằng đẵng ấy, những hành động giống như vậy dường như đã lặp đi lặp lại hàng trăm nghìn lần, có lẽ vào lúc chính Chu Mộc còn chưa ý thức được, Lâm Tu đã sớm biến việc che chở cô trở thành một loại bản năng.
Đôi tay này, từ khi còn nhỏ đã dẫn dắt mình. Khuôn mặt này mái tóc này, đầu mày khóe mắt này, đầu ngón tay dịu dàng mang cảm giác mát lạnh như có như không này khe khẽ mơn trớn từng tấc một, rõ ràng là động tác tự nhiên mà quen thuộc như thế, vậy mà mỗi lần anh thực hiện, Chu Mộc đều có một loại cảm giác tim đập thình thịch khó nói thành lời.
Mà mãi cho đến không lâu trước đây, Chu Mộc mới biết, thì ra loại cảm giác này, chúng ta gọi là yêu.
Khách khứa chung quanh vẫn đang ồn ào không ngớt, nhưng trong mắt Chu Mộc lúc này đều tràn ngập bóng hình Lâm Tu.
Cánh tay vững vàng khẽ cử động, Lâm Tu hơi nhướng mày nhìn Chu Mộc, khi ôm cô sải bước một lần nữa, anh im hơi lặng tiếng ghé sát vào tai Chu Mộc chậm rãi mở miệng —
“Tuy anh không ngại để cho em tiếp tục ngắm như thế này đâu, nhưng mà, có lẽ anh muốn em giữ lại động tác này để đến tối nay làm hơn.”
Giống như tên lửa phóng lên trời, mặt Chu Mộc “bùm —” một tiếng đỏ bừng lên. Cô nửa vui nửa thẹn trừng Lâm Tu một cái, vừa chuyển ánh mắt khỏi mặt anh, một giọng nói êm dịu lại bất ngờ từ bên cạnh truyền tới.
“Chu Tiểu Mộc! Em dám lén lút cưới người đàn ông khác sau lưng anh!”
Ôi chao, lời thoại này cũng thật là đủ hầm hố — căn bản chính là tiết mục vung đao đoạt ái tình đúng tiêu chuẩn ngay tại hiện trường hôn lễ!
Tình tiết này thật đúng là vừa máu chó vừa kinh điển, cả đám người đồng loạt chuyển ánh mắt về phía phát ra tiếng nói, chỉ một giây sau lại đều không nhịn được cười phá lên.
Chỉ thấy Đông Đông – Đông Tiểu Mập hôm nay đảm nhiệm làm hoa đồng đi đầu đang xách một lẵng hoa hóp bụng ưỡn ngực đứng chắn trước mặt Lâm Tu và Chu Mộc như chướng ngại vật, lúc này thằng nhóc kia vừa tức tối trừng mắt chỉ vào cô dâu Chu Mộc, vừa “xoẹt xoẹt –” phóng ánh mắt mang hình viên đạn về phía chú rể Lâm Tu.
Ái chà, không ngờ đây lại là một thời đại “nội ứng” tràn lan.
Thì ra công tác thâm nhập của quân địch cũng không tệ chút nào!
“Này cậu bạn nhỏ đẹp trai,” Lâm Tu khom người, giơ tay xoa đầu Tiểu Mập, “Lát nữa cắt bánh ga-to chú sẽ chừa cho con phần to nhất, bây giờ con cho chú qua, có được không?”
“Không cần.” Tiểu Mập nào đó dứt khoát cự tuyệt, “Con muốn cô ấy!”
Nói xong, ngón tay nhỏ mũm mĩm chỉ thẳng vào cô dâu.
“Đông Đông ngoan, dì Chu xong việc sẽ đi chơi với con được không?” Chu Mộc chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
“Không được không được… Dì gạt người!” Đông Tiểu Mập thút tha thút thít, “Hu hu… Chu Tiểu Mộc dì gạt người, rõ ràng dì hứa làm cô dâu của con… Nói dối… Gạt người… Hu hu…”
Bé cưng của nhà ai đây… Đám người chung quanh chứng kiến cảnh này nhất thời cười càng thêm sung sướng.
“Không ngờ em còn lén lút hứa với người ta chuyện này sau lưng anh?” Lâm Tu thấp giọng cười giễu, “Được lắm Chu Tiểu Mộc… Thì ra trong lúc không hay biết, tình địch của anh đã trải rộng mọi tầng lớp mọi lứa tuổi rồi…”
“Ặc, đấy là lúc dỗ thằng bé em mới nói đùa như thế… Thằng bé… Nhiều nhất cũng chỉ là tình địch dự bị thôi… Khụ.” Chu Mộc giương mắt.
“Nhà người ta đều là hoa đào bay đầy trời, ở đây thì hay rồi… Em rõ ràng là nhổ cả một cây đào ấy chứ?” Lâm Tu nhướng mày, đảo mắt nhìn nhóc hoa đồng đang tuôn nước mắt nước mũi tràn trề sắp dính vào làn váy của Chu Mộc đến nơi, “Nhìn kìa nhìn kìa, người theo đuổi em cũng si tình quá nhỉ…”
Đoạn đối thoại chọc cho đám người chung quanh lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, một giọng nói oang oang đúng lúc chen vào.
“Nào nào, nhường đường nhường đường, cho tôi qua trước…” Giọng của Hứa Úy vọng từ xa tới gần, “Chú rể, tôi đến cứu giá đây, đang nói…” Giọng nói chưa dứt, tầm mắt của Hứa Úy đã bị Đông Tiểu Mập đang đứng một bên khóc tới mức người thần căm phẫn hấp dẫn rồi.
“Ấy, tôi bảo này, tình địc