
Tác giả: Kim Tinh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134698
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/698 lượt.
hỉ một hàng lễ phục, không thể làm gì hơn ngoài than thở: “Còn nhiều như vậy, em thử bao giờ mới hết?”
“Anh thử cùng em.” Anh an ủi cảm xúc nóng nảy của cô.
“Không cần, không thể bỏ vài bộ sao?” Cô khổ sở vùi đầu lên vai anh.
Đối với hành động làm nũng theo bản năng của cô, anh rất vui, sờ đầu cô, “Đừng nóng vội, chúng ta chọn vài bộ, rất nhanh.” Hôn lễ của người thừa kế duy nhất nhà họ Nhuế làm sao có thể qua loa, tuỳ tuỳ tiện tiện đã phải mời hơn 100 người, như thế nào đều phải làm hôn lễ thuận lợi.
Mặc dù Ninh Hinh Nhi mất trí nhớ, nhưng anh vẫn luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho cô, cho nên làm khá nhanh, nếu không cô đã không vất vả như vậy.
“Không phải chú nói trước khi kết hôn, anh không được đến tìm em sao” Nhìn người không phải làm gì, Ninh Hinh Nhi bất mãn giận cá chém thớt lên ai đó.
Ai đó vui vẻ chịu đựng, “Đó là chú nói, cũng không phải anh nói.” Tư tưởng chú hơi truyền thống, nhưng đối với hành động “phản nghịch” của anh cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Ninh Hinh Nhi hừ lạnh, không nói lời nào.
“Chúng ta không cần thử hết, chỉ cần thử vài bộ em thích, sau đó anh đưa em đi ăn cơm.” Nhuế Diệp nói nhỏ bên tai cô.
“Anh nói nhẹ nhàng quá.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng Ninh Hinh Nhi vẫn đứng lên chọn vài bộ mình thích, sau đó thử, sửa vài lỗi nhỏ, sau khi giao lại, Nhuế Diệp và cô tay trong tay rời khỏi tiệm áo cưới.
“Muốn ăn gì?” Ngồi trên xe, Nhuế Diệp vừa hỏi vừa khởi động xe.
“Hả?” Cô mệt mỏi đến mức hai mi sắp dính vào nhau, “Em muốn về nhà ngủ.”
Thấy Ninh Hinh Nhi mệt mỏi, Nhuế Diệp đau lòng sờ mặt cô, “Ăn cơm rồi ngủ, chúng ta mua về ăn.”
“Vâng.”
Dừng lại ở đầu đường, mua cơm tối, Nhuế Diệp mang thức ăn trở lại xe, phát hiện cô gái đáng yêu đã ngủ thiếp đi, anh cưng chiều cười cười, cởi áo khoác đắp lên cho cô, tránh cô bị cảm lạnh, nghĩ thầm, trước hết để cô ngủ một lúc, sau đó đến nhà gọi cô dậy là được.
Khi xe dừng lại, Ninh Hinh Nhi liền tỉnh, hai mắt mông lung, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy áo vest trên người, nhìn Nhuế Diệp ngồi chỗ lái.
“Tại sao anh ở đây?”
Nhuế Diệp cười, cô thật biết đùa.
“A, anh tới đón em, đừng cười nữa, em quên mất, ưm, mùi thơm quá.” Cái mũi xinh xắn của Ninh Hinh Nhi như con chó nhỏ chuyển động vài cái.
“Em thích ăn thịt bò kho tàu.” Nhuế Diệp cười cầm lấy thức ăn.
“Oa, tuyệt quá, em đói sắp chết rồi!” Cô vui vẻ hét lên, như quỷ chết đói đầu thai, nhận lấy đồ ăn, “Nhanh, nhanh lên, em rất đói, chúng ta đi nhanh lên.”
“Được rồi, được rồi.”
Dường như ghét bỏ động tác xuống xe chậm rì như bò già của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi tiến lên kéo Nhuế Diệp, “Nhanh lên đi, người ta đói quá.”
Lông mày Nhuế Diệp hạ xuống, “Anh biết em rất đói, nhưng bộ dáng này của em sẽ làm người khác hiểu lầm.”
Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Ninh Hinh Nhi nhìn anh, một tay cô kéo anh, một tay cầm đồ ăn, cô không cảm thấy có gì kỳ lạ mà.
Nhìn thấy Nhuế Diệp cười mờ ám, hiểu được lời nói không rõ ràng và ý nghĩ của anh, Ninh Hinh Nhi bỗng chốc đỏ mặt, “Anh nhớ cái gì vậy!”
Suy nghĩ linh tinh, cô đói muốn ăn cơm hộp, không có hứng thú muốn ăn “Siêu cấp tiện lợi” là anh đâu.
“Ha ha……” Anh cười to, cảm thấy mệt nhọc cả ngày làm việc trở thành hư không, vì để người trong công ty thừa nhận anh, anh luôn cố làm việc hết sức.
Mà cô là liều thuốc vui vẻ trong công việc của anh, luôn làm anh cảm thấy không còn mệt mỏi.
Trong phòng nghỉ cô dâu, chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Ninh Hinh Nhi, sau khi trang điểm xong chuyên viên liền ra ngoài, chỉ còn mình cô ở đây nghỉ ngơi.
Kết hôn là việc mệt mỏi, Ninh Hinh Nhi chỉ cần làm cô dâu, địa điểm hôn lễ, tiệc rượu, bánh cưới đều do người khác làm, ngay cả dâu phụ cũng do Nhuế Diệp tìm mấy cô bạn học thân, nhưng cô cũng cảm thấy xa lạ với mấy cô gái đó, cho nên cũng không hăng hái nói chuyện, mà họ thấy cô mệt mỏi nên cũng bỏ qua.
Đột nhiên cửa bị mở ra, cô quay đầu lại, “A Diệp, tại sao anh ở đây?” Không phải bây giờ anh nên ở ngoài cửa cùng chú tiếp khách sao?
“Anh đột nhiên nhớ có một chuyện chưa làm, nên anh đến đây.” Nhuế Diệp cười bí hiểm.
“Chuyện gì? Trước mắt trừ chuyện hôn lễ còn chuyện gì sao? Hơn nữa chú không muốn em và anh gặp nhau.”
Trước không biết nên bọn họ vẫn gặp nhau coi như cho qua, nhưng bây giờ anh lại hư như vậy, vẫn không chịu, để chú biết, nhất định bị mắng.
“Yên tâm, làm chuyện này chú nhất định sẽ không trách anh.” Anh cười dịu dàng, trong mắt đầy thâm tình sắp hoà tan cô.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Cô bĩu môi, thật ra chính cô cũng không hiểu nổi mình, tại sao trong thời gian ngắn vậy cô lại chấp nhận anh, hoặc nói lúc mới bắt đầu cô cũng không ghét anh, cho nên nói muốn kết hôn, cô cũng chỉ đáp một tiếng, chưa nói gì, mà không nói gì cũng thế, vì chính cô biết đồng ý hay không đồng ý đều giống nhau, đều do họ quyết định.
Nhưng mà trên ngón tay lại có thêm một chiếc nhẫn, trong lòng cô rất phức tạp, hình như hơi vui, lại hơi hoang mang.
"Hinh Nhi." Anh thở nhẹ một hơi, đột nhiên hôn cô một cái.
"Sao vậy?"