Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử, Đừng Nghịch Nữa

Nương Tử, Đừng Nghịch Nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341104

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.

o Tuyết Nhi, làm nàng rất không vui.
Kỳ thật Phong Vô Ngân biết rõ, quan hệ của Lãnh Dịch Hạo cùng Úc Phi Tuyết càng căng thẳng, hắn càng có lợi. Hắn hẳn là nên châm ngòi cho quan hệ giữa hai người mới đúng, nhưng vì sao... Hắn không làm được?
Phong Vô Ngân đột nhiên cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn. Hắn không ngờ khát vọng trong nội tâm mình và những việc hắn làm lại mâu thuẫn như vậy.






Một Loại Cảm Xúc Nguyên Sơ
Úc Phi Tuyết nào biết rằng, tại ngay lúc này có hai người đàn ông đang vì nàng mà mất ngủ...
Nàng đang ngủ, ngủ rất ngon.
Tần Thế Viễn dường như luôn biết rõ tâm tư của nàng, ở cạnh Tần Thế Viễn, nàng vĩnh viễn không phải lo không có việc gì để làm. Tần Thế Viễn luôn nghĩ ra đủ loại biện pháp trêu chọc làm nàng vui vẻ.
Mà vui vẻ, kết quả là... Lại uống quá nhiều.
Nàng là nữ nhân của vương gia. Hắn, không thể đụng vào.
Kỳ thật hắn biết rõ, tiểu nha đầu thoạt nhìn dường như không tim không phổi, hi hi ha ha, nhưng trong lòng nàng lại rất đau.
Nàng vừa yêu Lãnh Dịch Hạo, lại vừa không thể yêu hắn. Bởi vì với tính cách của nàng, nàng không có khả năng tiếp nhận bên cạnh Lãnh Dịch Hạo còn có những nữ nhân khác.
Tiểu sư phụ nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, là người nàng tín nhiệm nhất, lại muốn làm phản. Mưu phản, nghĩa là cuối cùng cũng sẽ có một ngày Phong Vô Ngân và Lãnh Dịch Hạo, chỉ có một người có thể sống sót.
Tiểu nha đầu tuy không nói gì, nhưng trong lòng nàng khó chịu, cho nên mới uống rượu. Nhưng mà nàng quá đơn thuần, kế sách phức tạp như vậy, sao nàng có thể nhìn ra được? Cho nên, nàng cũng không hỏi gì.
Nàng rất thông minh.
Cũng làm cho người ta rất đau lòng.
Tần Thế Viễn nắm chặt tay, cuối cùng ngượng ngùng thu tay lại, đứng dậy bước ra ngoài.
Nào biết vừa ra khỏi cửa, liền thấy thân ảnh băng lãnh của Lãnh Dịch Hạo đứng trước cửa.
"Vương gia!" Tần Thế Viễn khiếp sợ. May mắn, may mắn vừa rồi hắn chưa làm gì, nếu không hiện tại nhất định sẽ chết rất khó coi
Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía Tần Thế Viễn, không nói năng gì.
Tần Thế Viễn dao động, tuy Lãnh Dịch Hạo đưa lưng về phía hắn nên hắn không thấy được thái độ trên mặt Lãnh Dịch Hạo, nhưng hắn có thể cảm giác được, Lãnh Dịch Hạo lúc này có chỗ khác với Lãnh Dịch Hạo lúc trước.
Trên người của hắn có một loại khí chất nghiêm nghị, tư thế sôi trào, mãnh liệt bắn ra.
Tần Thế Viễn vừa muốn mở miệng giải thích, Lãnh Dịch Hạo đã xoay người nhìn thoáng qua Tần Thế Viễn, sau đó, lướt qua Tần Thế Viễn, đi thẳng vào gian phòng.
Xem ra giải thích là dư thừa. Tần Thế Viễn thở dài một hơi.
Chỉ là nhìn xem cánh cửa kia tại trước mặt chậm rãi khép lại, Tần Thế Viền không kìm lòng được tay nắm thành quyền.
***
Trên giường Úc Phi Tuyết đang ngủ say, nhẹ nhàng như trong giấc mộng đẹp.
Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc mà ngọt ngào, nội tâm bỗng nhiên mềm mại.
Hắn chậm rãi cúi xuống, tại trán của nàng thật sâu in dấu một cái hôn.
Môi của hắn dán trên da thịt nàng thật lâu, một lát mới rời đi.
Mỗi lần tới gần nàng, hắn đều có một loại cảm giác không kiềm chế nổi, muốn khiến nàng xúc động. Là một loại cảm xúc nguyên sơ, cũng là một loại khát vọng từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc đến khi hắn biết quý trọng nàng, nàng đã không còn ở bên hắn.
Vì vậy thời gian gần gũi nhau trước đây, trở nên vô cùng trân quý.
Nhất là khi hắn nghe được những lời Ngọc Điệp vàPhong Vô Ngân nói với nhau, biết tất cả chân tướng phía sau, niềm tin và áy náy còn sót lại trong lòng phần đối với Ngọc Điệp cũng không cánh mà bay.
Trong lòng hắn, chỉ có một ý niệm duy nhất, tìm được tiểu nha đầu của hắn. Thật sự thương yêu nàng! Bất luận trong lòng của nàng có hay không có hắn, bất luận nàng nguyện ý hay không nguyện ý thương hắn, hắn đều sẽ bắt nàng trở lại, đem khoảng thời gian mà hắn đã thua thiệt nàng, từng ngày từng ngày đền bù cho nàng.
Bởi vì, nàng chỉ có thể là của hắn!
Chẳng qua là, hiện tại, vẫn chưa được.
Tâm Lãnh Dịch Hạo khẽ nhói đau.
"Tiểu nha đầu, ta sẽ không để cho bất kì kẻ nào thương tổn nàng. Chờ ta, chờ ta tới đón nàng." Bàn tay Lãnh Dịch Hạo âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Phi Tuyết. Ánh mắt tràn ngập thâm tình, đáng tiếc Úc Phi Tuyết ngủ say một chút cũng không biết.
Lãnh Dịch Hạo kìm lòng không được ôm nàng vào trong ngực, Úc Phi Tuyết tựa hồ đối với có người quấy nhiễu giấc ngủ hết sức bất mãn, khẽ than nhẹ kháng nghị, sau đó ở trong ngực Lãnh Dịch Hạo tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Lãnh Dịch Hạo tại đỉnh đầu của nàng ấn hạ một cái hôn thật sâu, cứ như vậy ôm nàng, thẳng đến bình minh.
Thời điểm Lãnh Dịch Hạo ra đi, đã nói với Tần Thế Viễn một câu: "Chăm sóc nàng cho tốt. Đừng để nàng gặp Phong Vô Ngân."
Cái gì? Lãnh Dịch Hạo không định mang Úc Phi Tuyết đi? Lại muốn hắn chăm sóc nàng? Có ý gì đây?
Tần Thế Viễn có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ, bão tố trong dự liệu, đã đến sớm hơn sao?
Đột nhiên, Tần Th