Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử, Đừng Nghịch Nữa

Nương Tử, Đừng Nghịch Nữa

Tác giả: Lam Yên Hểu Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015

Lượt xem: 1341083

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1083 lượt.

liếc một cái cũng có thể đọc được suy nghĩ của nàng.
Thú vị, thú vị, nữ nhân này có thể giả vờ, đóng vai hiền lành thục đức đúng là có chút giống, ngay cả Hoàng Đế Hoàng hậu cũng bị lừa, nhưng cái gì nàng cũng viết ở trên mặt, hỉ nộ ái ố, thậm chí cả suy nghĩ trong lòng nàng.
Nhìn qua thì có chút mâu thuẫn, nhưng đây lại xác thực đúng là nàng. Có chút hoang dã, lại có chút đáng yêu, có chút gian xảo, lại có chút ngây thơ. Ba phần trong sáng, bảy phần tà gian, đúng là hợp khẩu vị của hắn!
Xem ra, cuộc sống sau này của hắn sẽ không lo buồn nữa rồi.
Lãnh Dịch Hạo nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm thấy bên cạnh không có động tĩnh, người đang đấm lưng rất lâu không nhúc nhích, cúi đầu nhìn thấy nha đầu kia lại gục lên người hắn ngủ rồi.
Khuôn mặt nhỏ đang trong giấc ngủ mà vẫn nhăn nhó, cái này làm cho hắn hoài nghi, nếu hắn đánh thức nàng lúc này, không biết nàng cọp mẹ này có nhảy dựng lên cắn người không đây.
Được rồi, ngủ đi ngủ đi, tiểu nha đầu, sáng ngày mai, nàng nhất định sẽ có bất ngờ !






Kế Sách Tuyệt Đỉnh
Sáng sớm, trong Thuận vương phủ truyền đến tiếng huyên náo:
“Không hay rồi, Vương phi phát ban rồi !”
“Phát ban rồi phát ban rồi! Mau mời thái y!”
Úc Phi Tuyết mơ mơ màng màng mở mắt, thu cánh tay không biết tung ra ngoài chăn từ bao giờ lại, dụi dụi mắt.
“Dung ma ma, bà đi ra ngoài đi, bà còn phải hồi cung hầu hạ phụ hoàng và mẫu hậu, bà không thể có việc gì, nếu không bản vương đắc tội lớn. Bản vương quyết định cùng Vương phi đồng sinh cộng tử, cho dù thật sự có chuyện gì đi nữa, cũng cam tâm tình nguyện!”
“Vương gia, ngài nên vì Hoàng Thượng, vì hoàng hậu mà suy nghĩ kỹ. Bệnh của Vương phi không phải chắc chắn trị không khỏi, ngài đi ra ngoài trước, chờ thái y đến xem lần nữa rồi quyết định cũng không muộn.”
“Không, ta sẽ không rời khỏi Vương phi ……”
Hai người ở ngoài, một người tận tâm khuyên bảo, một người kiên trì không đi. Nghe ra có vẻ rất là chân thành, Úc Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, tên Lãnh Dịch Hạo này đúng là lắm trò quỷ!
Nàng có thể chắc chắn, đầu nàng không đau, lưng không đau, không lạnh không nóng, càng không có nôn mửa, theo kinh nghiệm của nàng thì tuyệt đối không phải bị đậu mùa, chẳng qua chỉ là nổi mẩn giống như bị đậu mùa mà thôi.
Nhất định là Lãnh Dịch Hạo muốn dùng cách này để đuổi Dung ma ma. Có điều xem tình hình hiện tại bên ngoài, Dung ma ma không chỉ không đi, còn cố chấp muốn ở lại chăm sóc bọn họ, tận trung làm hết phận sự. Xem ra cách này dường như không có tác dụng lắm.
Lãnh Dịch Hạo ơi là Lãnh Dịch Hạo, ngươi cũng có lúc tính toán sai lầm rồi!
Nhưng mà — Úc Phi Tuyết đảo đảo mắt, nếu nàng thật sự bị đậu mùa, như vậy nàng sẽ nhanh chóng bị cách ly. Đến lúc đó sẽ không có người làm phiền nàng !
Đúng rồi! Úc Phi Tuyết mắt sáng ngời, hào quang lan tỏa! Nếu đến lúc đó nàng bất hạnh bị đậu mùa mà “chết”, như vậy từ nay về sau trên đời này sẽ không có Thuận vương phi nào đó, cũng không có Úc Phi Tuyết! Nàng sẽ không phải ở đây nhìn sắc mặt người khác mà sống! Đến lúc đó, trời đất bao la, tiêu dao khoái hoạt! Nàng tin rằng đây tuyệt đối là một kế sách tuyệt đỉnh!
Đúng vậy, phải giả chết! Thì ra giả chết đúng là rất tốt !
Úc Phi Tuyết đảo nhanh con ngươi, kế sách ào ạt đến như nước sông cuồn cuộn chảy xiết. Vừa rồi còn nhăn nhó cau mày, bây giờ thì mặt mày hớn hở.
Vì thế, khi Thái y đến xem mạch cho nàng, hỏi nàng có khó chịu gì không, nàng liền trả lời y như những hiểu biết về bệnh đậu mùa, khua môi múa mép.
Mà thái y nghe xong cũng tin tưởng, nói y như sách cho tất cả mọi người biết: Vương phi bị đậu mùa!
Hoàng thượng hạ chỉ: Nhanh chóng cách ly!






Đúng Là Làm Xấu Đi Một Khối Kho Báu !
Đằng sau hậu hoa viên cô quạnh của Thuận vương phủ, có một căn phòng lâu rồi chưa có người ở, sau khi được quét dọn sạch sẽ liền sắp xếp cho Úc Phi Tuyết ở đó.
Bởi vì là nơi cách ly nên có rất ít người đến. Chỉ có hai nha đầu được sắp xếp thỉnh thoảng đến đưa thuốc.Đến buổi tối, lại càng có ít người đến, Úc Phi Tuyết thấy trong phòng không có người, lập tức muốn chơi đùa.
Đi thêm mấy bước nữa từ hậu viện này là đến cửa sau, từ đây chuồn ra ngoài tuyệt đối không có người nào biết.
Vì thế, trời vừa mới tối, liền có một bóng người từ cửa sau trực tiếp lẻn ra ngoài, phía sau nàng, ba cái đầu đồng thời xuất hiện đằng sau giả sơn.
Kinh thành về đêm, so với những nơi khác náo nhiệt hơn nhiều. Ánh nến sáng như ban ngày, tiếng kêu la ầm ỹ vang lên liên tục, náo nhiệt như ban ngày.
Úc Phi Tuyết chui vào dòng người, xuyên qua một cái ngõ nhỏ, chui vào Xuân Hương Lâu.
Xuân Hương Lâu ? Nữ nhân này không ngờ lại đi vào Xuân Hương Lâu ?
Tâm hồn yếu ớt của Lãnh Dịch Tiêu lại một lần nữa bị đả kích trầm trọng — Xuân Hương Lâu là nơi ở của đám oanh oanh yến yến, làm sao cô nàng xấu xí này lại đi vào được ! Đúng là làm xấu đi một khối kho báu !
“Ah….Tiểu V


Snack's 1967