
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/462 lượt.
nào có đạo lý Cao Mỹ Hà không nắm bắt chứ? Cô vội vàng lướt qua anh, đi tới cửa, tay vừa chạm vào nắm cửa thì sau lưng liền vang lên tiếng Nhiếp Quân
"Cao Mỹ Hà, nhớ tên của tôi, Nhiếp quân."
Cô cứng đờ, không dám quay đầu lại, mở cửa ra, giống như hỏa tiễn lao ra khỏi phòng.
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
"Sao vậy, sao đi lâu thế?" Ngô Gia Gia vừa thấy bóng dáng cô, lập tức trách móc nói.
"Không có..., không tìm được đồng phục sạch sẽ, cho nên tốn chút thời gian. . . . . ." Cao Mỹ Hà gượng cười, nét mặt kia thoạt nhìn rất lúng túng.
"Vậy à? Mình còn tưởng rằng cậu gặp được trai đẹp, diễn cảnh lãng mạn rồi chứ!" Ngô Gia Gia nhếch miệng, trong đầu hiện lên rất nhiều ảo tưởng tuyệt đẹp.
Cao Mỹ Hà trong bụng run lên, giả bộ phì cười: "Chậc!"
"Cậu đừng cho là không thể nào, mình mới vừa nghe mấy vị khách kia nói người chủ trì thật ra là con trai của đôi phu thê trên đài kia, thiếu niên tài tuấn, dáng dấp vừa cao lớn vừa đẹp trai, gọi Nhiếp. . . . . . Nhiếp gì nhỉ. . . . . ."
"Nhiếp Quân." Cao Mỹ Hà không chút suy nghĩ lên tiếng.
"Đúng đúng đúng! Gọi là Nhiếp Quân. . . . . ."
Ngô Gia Gia hưng phấn lên, nhưng chỉ một giây tiếp theo như nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô: "Sao cậu biết anh ta gọi là Nhiếp Quân?"
Thật lạ, sao Mỹ Hà biết chuyện này, hơn nữa còn trả lời lưu loát như thế?
"A. . . . . ." Tim cô đập mạnh, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. "Mình … mình nghe người ta nói."
"À.”
Ngô Gia Gia hiểu trả lời, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy đầu cầu thang lầu hai xuất hiện một bóng dáng cao to, hai mắt cô lập tức sáng lên, kích động lôi Cao Mỹ Hà đang lơ đãng: "Này này Mỹ Hà, cậu xem người đàn ông kia đi, rất đẹp trai đó!"
Oa, người đàn ông đẹp trai như vậy đi tới phía Mỹ Hà?!
Tốt lắm, tiểu tử Mỹ Hà này muốn hưởng một mình sao! Chuyện tốt như vậy lại không cho bạn tốt như cô biết? Thật là!
"Cao Mỹ Hà."
Nhiếp Quân đứng bên cạnh cô, dùng giọng nói quyến rũ gọi.
Cao Mỹ Hà run rẩy, giả bộ không nghe thấy tiếng của anh, tiếp tục đem ly chén trên bàn dọn vào khay.
"Cao Mỹ Hà."
Nhiếp Quân không để ý, anh tiếp tục thích thú gọi: "Cao Mỹ Hà - Cao Mỹ Hà - Cao Mỹ Hà."
". . . . . . Làm gì vậy!"
Cô thét lên, cáu giận ném ra một câu nói, nhưng vẫn không chịu đưa mắt nhìn anh.
"Nhìn tôi." Anh như vương giả ra lệnh.
". . . . . . Tôi đang bận, làm ơn không cần làm phiền tôi." Cô bướng bỉnh trả lời.
"Tôi nói nhìn tôi."
Nhiếp Quân nhíu mày, bắt đầu có chút không kiên nhẫn cô kháng cự.
Nhiếp Quân anh sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, sau khi trưởng thành ở trong đám con gái mọi việc luôn luôn thuận lợi, cho nên không thể chịu được việc bị cô hoàn toàn coi thường như thế, cho nên cô càng kháng cự, anh lại càng muốn dây dưa với cô, không cho phép cô nói không.
"Nhiếp tiên sinh, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn. . . . . ."
Cao Mỹ Hà mạnh mẽ ngẩng đầu, đang muốn cùng anh nói rõ ràng, bất ngờ mặt Nhiếp Quân đột nhiên phóng đại trước mắt cô, môi anh trực tiếp hôn lên cái miệng khép mở của cô, nuốt trọn lời cô chưa nói xong …
Cái hôn này, làm cho cả hội trường tiệc chúc mừng náo động, tất cả khách mời bao gồm chủ nhân Nhiếp gia, mọi người đều kinh ngạc lên tiếng, mà truyền thông cũng rất “nể tình”, đèn flash không ngừng chớp, chụp hết tình huống bất ngờ này vào máy.
"Ưmh!"
Cao Mỹ Hà hoảng hốt, vội vã muốn đẩy anh ra, nhưng hơi sức anh quá lớn, cô căn bản không nhúc nhích anh chút nào, chỉ có thể tiêu cực huy động cả hai tay kháng cự.
Nhiếp Quân dễ dàng kiềm chế hai tay cô ra sau lưng, để cho cả người cô bị vây quanh mình, thân bất do kỷ dán bám vào lồng ngực anh, mà đương nhiên cũng trở thành trọng điểm cho truyền thông quay chụp, đèn flash càng thêm chớp nhoáng.
Anh tận tình liếm mút hương thơm trong môi cô, cái lưỡi trơn trượt liếm qua hàm răng xinh xắn của cô, cho đến cô cả người vô lực dựa vào anh, anh mới thoả mãn buông cô ra, bàn tay dịu dàng vòng quanh eo cô, để ngừa cô vì chân mềm nhũn mà ngã nhào.
"Anh. . . . . ."
Khi được buông ra, cô không chút suy nghĩ liền giơ tay phải lên, còn chưa kịp tát vào mặt anh đã bị bàn tay của anh giữ lại.
"Phụ nữ đừng bạo lực như vậy, sẽ không có ai cần đâu." Anh cười khẽ, tham lam nhìn môi cô bị mình mút đỏ, cảm thấy bộ dáng kia cực kỳ hấp dẫn.
"Tôi chính là loại người này, anh - thả - tôi - ra!" Cô dùng sức giãy dụa, không chịu nổi mọi người vây xem, nói gì vẫn muốn tránh thoát anh.
"Em cho là lôi lôi kéo kéo như vậy là tốt sao?"
Khóe miệng anh khẽ co giật, mặc dù nhìn anh đang cười, nhưng người cách anh trong vòng ba bước cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự phẫn nộ của anh.
"Vậy anh buông tôi ra không phải là ổn sao?"
Nói ra thật hoang đường, hầu như cả đêm cô đều cùng người đàn ông này dây dưa không rõ, hơn nữa còn là cùng một hình thức —— anh ta đổ thừa cô, cô muốn tránh khỏi anh.
"Ai bảo em không nghe lời? Đứa nhỏ không nghe lời phải chịu chút trừng