
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 134453
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/453 lượt.
ị tự liên lạc với anh ấy." Em trai đưa hoa thành thật thuật lại lời Nhiếp Quân.
"Vấn đề là tôi không có số điện thoại của anh ta!" Cô cười khổ.
"Anh Nhiếp có dặn em đưa số điện thoại của anh ấy cho chị." Cậu ta từ trong túi lấy ra danh thiếp của Nhiếp Quân đưa cho cô.
". . . . . . Cám ơn."
Sau khi nhận lấy danh thiếp Cao Mỹ Hà có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng cô vẫn phải liên lạc với anh đúng không? Cái tên tiểu nhân gian trá!
Chờ dẫn chó đi dạo công viên xong, cô một mình đi đến công viên, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nhiếp Quân không.
Nếu không gọi, nhất định sẽ dây dưa không rõ với Nhiếp Quân, nhưng nếu gọi, không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp, rơi vào kết cục xác cũng không còn.
Lúc cô phân vân có nên gọi hay không, đột nhiên thấy phía trước có một bà cụ sắc mặt như đang chịu đau ngồi xổm bên ghế đá, cô hoảng sợ, vội vàng chạy lên trước, ngồi bên cạnh bà.
"Bà bà, bà có ổn không?" Cô khẽ vuốt lưng bà cụ, quan tâm hỏi: "Bà có không thoải mái ở đâu không?"
"Cô gái. . . . . . phiền cô, trong túi tôi. . . . . . Có, có thuốc trợ tim. . . . . ." Mặt bà cụ tái xanh, tay run rẩy chỉ vào túi da bên cạnh cầu khẩn nói.
"Được, bà cố gắng chút!"
Cao Mỹ Hà nhanh chóng mở túi da của bà cụ ra, từ bên trong tìm được một hộp thuốc, cô mở nắp, đổ ra một viên trong lòng bàn tay, lấy nước suối ở trong túi ra, mời bà cụ uống thuốc.
Ước chừng mấy phút sau, sắc mặt bà cụ hồng hào hơn rất nhiều, bà nhìn Cao Mỹ Hà, trong mắt đầy lòng biết ơn: "Cám ơn cô, cô gái tốt bụng."
"Bà bà, đừng nói như vậy, con chỉ là vừa đúng gặp được, đổi thành người khác cũng sẽ làm như vậy thôi." Cô mỉm cười, tất cả lo lắng nhiều ngày nay vì nụ cười của bà cụ mà tan thành mây khói.
"Mặc kệ nói thế nào, bà rất may mắn có thể gặp được con, con đã cứu được cái mạng già này.”
Bà cụ cười đến híp cả mắt, vội vàng hỏi thăm tên họ cô: "Cô gái, con có thể nói cho bà biết tên con không? Như vậy ta mới đền đáp con được."
"Không cần đền đáp con đâu! Bà bà, con thật sự chỉ là nhấc tay thôi, không cần báo đáp đâu."
Trời ạ! Bà cụ này sao lại trọng lễ nghĩa vậy? Chỉ cần bà khỏe, cô cũng rất vui rồi.
"Vậy, chúng ta làm bạn bè được không?"
Bà cụ cũng không miễn cưỡng, lập tức đổi cách hỏi.
"Dĩ nhiên là được!" Cái này gọi là anh em kết nghĩa sao? Cảm giác rất thú vị đó! Cao Mỹ Hà không chút suy nghĩ đồng ý.
"Như vậy, bà là Trịnh Tố Linh, con thì sao?" Bà hiền lành nói.
"Con là Cao Mỹ Hà, bà à, về sau cứ gọi con là Mỹ Hà hoặc Tiểu Hà là được."
Oa! Bà bà thật có khí chất, là kiểu người giống cô. "Về sau con gọi bà là bà được không?"
"Được, con xưng hô như thế nào cũng được."
Trịnh Tố Linh gật đầu, vui vẻ đồng ý.
"Bà, bà đến công viên đi dạo sao? Người nhà của bà sao không đi chung?" Cô đỡ Trịnh Tố Linh ngồi xuống ghế, tò mò hỏi.
Người nhà của bà biết bà có vấn đề về tim, sao còn để bà một mình chạy loạn khắp nơi vậy? Mặc dù công viên là không gian mở, nhưng ngộ nhỡ phát bệnh như vừa rồi, vừa đúng không có ai gần đó, vậy thì rất nguy hiểm!
"Bọn họ đều bận rộn, bà rảnh đến sắp điên rồi mới một mình đến công viên đi dạo." Trịnh Tố Linh nhìn mọi người tụm ba tụm năm cười đùa trong công viên, ánh mắt già nua trông rất cô đơn.
Sự cô đơn của bà lây sang Cao Mỹ Hà, cô nhìn khuôn mặt đầy những vết nhăn năm tháng của bà không khỏi thấy đau lòng.
Mấy năm nữa, ba mẹ cũng sẽ già như bà, cô nhất định phải cố gắng kiếm tiền, ở Đài Bắc mua một căn nhà lớn để bọn họ an hưởng tuổi thọ.
"Mỹ Hà, giờ này sao con lại ở trong công viên? Con không cần đi làm sao?" Ngồi một lúc lâu, Trịnh Tố Linh như nhớ cái gì đó đột nhiên hỏi.
"Công việc của con tương đối … , khi người ta cần thì con mới có việc." Cô kể lại tình trạng công việc của mình, cũng chia sẻ việc làm vặt với bà.
Hai người phụ nữ chênh lệch tuổi khá nhiều, cứ như vậy ở trong công viên nói chuyện trời đất, cho đến mặt trời chiều ngã về tây, Cao Mỹ Hà mới tạm biệt bà, chậm rãi đi về.
Cao Mỹ Hà suy tư cả đêm, vẫn còn nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nhiếp Quân nói rõ ràng hay không thì hôm sau bất ngờ phát hiện một chuyện …
Cô cảm thấy mình hình như bị theo dõi.
Đến tiệm ăn sáng giúp một tay, đưa trẻ con đến trường, thay kẻ có tiền dắt chó đi dạo, mặc kệ cô làm công việc gì cũng cảm thấy có người đang nhìn cô.
Điều này làm cô cực lo sợ, không hiểu được mình là người bình thường, sao lại gặp chuyện bị theo dõi, rình mò vậy chứ? Quả thật sắp hù chết cô.
Sau đó hoa Nhiếp Quân vẫn đưa tới những nơi cô làm, khiến cô càng thêm căng thẳng, lo lắng.
Cô không dám gọi điện thoại cho Gia Gia, bởi vì thời gian này Gia Gia có việc bận, phải dẫn anh Trần bị tai nạn xe cộ đến bệnh viện điều trị, căn bản không thể chạy đến tìm cô, cô cũng không dám gọi điện thoại về nhà ở Cao Hùng, chỉ sợ ba mẹ sau khi nghe sẽ thêm lo lắng.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không cách nào về nhà, chỉ sợ người theo dõi đi theo cô về, biết đư