
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341234
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1234 lượt.
y cụm từ “gặp bố mẹ anh” mà sợ hãi, cô nghi hoặc nhìn Vu Mục Thành, anh cười nói: “Chính em cũng đã nói rồi, chúng ta đến với nhau với mục đích nghiêm túc là sẽ tiến đến hôn nhân, bây giờ em không thể bỏ mặc anh mà không có trách nhiệm được”.
“Đừng có bịp bợm nhé, chính anh đang định bỏ đi cơ mà.”
Vu Mục Thành đành nhận: “Thôi được, anh khai nốt, lúc nãy anh giận quá mất khôn, cho rằng em định bán nhà bỏ đi mất hút không để tâm gì đến anh nữa”.
Tạ Nam vùi đầu vào lòng anh không nói gì, Vu Mục Thành vẫn vuốt ve mái tóc cô, quyết định nói rõ ý định của mình: “Anh thấy mình vẫn nên khai hết thì hơn, anh đã tính sẵn rồi. Tối qua anh đã ăn cơm tối cùng cô bạn gái cũ Chu Lệ Sa, em nghe rõ nhé, anh chỉ ăn cơm thôi. Ăn xong anh mới biết cô ấy đi công tác lần này là đến làm việc bên công ty em, không những đã chạm mặt em, mà còn nói cho em biết anh mời cô ấy ăn cơm. Hôm qua gọi điện cho em, em lại chẳng nói gì về điều đó. Anh nghĩ rằng em đang hiểu lầm anh, không muốn nghe anh giải thích gì nữa mà tức giận bán nhà đi luôn”.
Nghe anh giải thích tỉ mỉ như thế, Tạ Nam lại thấy có gì khó xử, lí nhí trong miệng: “Em đã nói từ trước rồi mà, giận dỗi là đặc quyền của các cô gái mới lớn, em không ghen tuông đến mức độ đó đâu”.
“Đúng là anh đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh sai rồi, em đừng trách anh nhé.” Vu Mục Thành nhận lỗi với thái độ cực kỳ thành khẩn. Lúc này trong lòng anh vô cùng thoải mái, sẵn sàng chịu phạt vô điều kiện, để xem Tạ Nam sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Nhưng Tạ Nam không hề có ý muốn tính sổ với anh, chỉ không biết nói tiếp chuyện gì, cắn môi nghĩ ngợi một lúc, cô nói: “Em chủ động đến tìm anh, anh không cho rằng em đơn thuần nhận ra anh là một đối tượng kết hôn lý tưởng rồi nắm chặt không buông chứ”.
“Lẽ nào đến giờ em vẫn không nhận ra anh đích thực là một đối tượng kết hôn lý tưởng sao? Anh có tinh thần trách nhiệm, có chí tiến thủ..
Tạ Nam ngồi hẳn dậy, định đứng lên, Vu Mục Thành vội vàng kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Thôi được, anh không đùa nữa”.
“Em đi uống nước, lúc nãy nước đường ngọt quá, khé
cô.
“Em cứ ngồi yên đó cho anh, đừng có lặp lại cái màn động chút là nhấc chân đi để dọa anh nhé, cứ thế anh mắc bệnh đau tim mất
Vu Mục Thành đặt cô lên sofa, tiện tay bật đèn, đi vào bếp rót cốc nước đưa cho cô, quan sát cô uống chầm chậm, rồi đỡ lấy chiếc cốc đặt lên bàn, tiếp tục ngồi ôm cô. “Em không tới tìm anh cũng thế, đến lúc cơn giận nguôi đi chắc chắn anh lại lò mò đến tìm em thôi. Anh hết đời rồi, coi như đã bị em cầm tù vĩnh viễn.” Vu Mục Thành cười nhìn cô, “Mà con người anh không hay dằn vặt, anh đã nghĩ thông rồi, em coi anh như một đối tượng lý tưởng để kết hôn thì cũng là có trách nhiệm với anh rồi”.
Ảnh mắt Tạ Nam vẫn nhìn vô định, nhưng lại chẳng muốn tranh cãi chuyện này nữa: “Em đói rồi, mình đi xuống nấu ăn đi”.
Vu Mục Thành không buông tay ra: “Muộn thế này rồi, không nấu gì nữa, anh đưa em ra ngoài ăn”.
Hai người đều không muốn đi xa, Vu Mục Thành đưa Tạ Nam đến một nhà hàng dân dã gần ngoại ô. Dạo này không hiểu sao những nhà hàng dân dã lại đang là điểm đến “hot” của thành phố. Những nhà hàng này cố gắng bài trí theo lối giản dị nhất, trước nhà treo những chiếc đèn lồng lớn, tất cả phục vụ đều mặc váy hoa, trên tường treo những dây bắp ngô già và ót đỏ khô, còn bàn ghế thì toàn loại cổ in hình Bát tiên quá hải và ghế dựa.
Tạ Nam không có hứng thú lắm, nỗi mệt nhọc tích tụ mấy ngày liền bây giờ mới thấm, cô ăn gì cũng thấy đắng miệng không ngon. Nhưng câu nói của Vu Mục Thành vẫn làm cô phải nhướng mày lên suy nghĩ.
“Anh thấy em mệt mỏi lắm rồi đấy, không thấy ngon miệng cũng phải bắt mình ăn nhiều một chút, ăn xong rồi về thu dọn quần áo, ngày mai đi Hàng Châu với anh.”
“Không được, em đã nói với cậu môi giới Tiểu Vương rồi, mấy ngày nay em ở nhà đợi cậu ấy đưa người mua nhà đến. Cậu ấy nói là biết một người đang rất muốn mua nhà ở tòa Uất Kim Hương, cậu ấy sẽ liên lạc với người đó ngay.”
“Em thật sự muốn bán à? Hay là bán cho anh vậy.”
Tạ Nam lại cắn môi, cúi đầu không nói.
“Ái dà, em lại còn chọn lựa người mua nữa cơ à?” Vu Mục Thành hết cách đối phó, “Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn giúp em bớt việc đi thôi. Mà theo anh, nếu trong lòng em đã dứt khoát rồi, thì có bán căn hộ đó hay không cũng chẳng có gì quan trọng”.
Tạ Nam đặt đũa xuống, mỉm cười: “Mục Thành, chúng ta đừng dính dáng gì đến căn nhà đó nữa, được không?”. Như quyết định một điều gì đó rất nhanh, cô nói: “Em thấy em nên thẳng thắn nốt chuyện cuối cùng này với anh, thực ra em muốn bán đó đi, tính tỉ lệ rồi trả cho Hạng Tân Dương số tiền anh ấy đã bỏ ra, là bạn trai cũ của em “Em cứ khai từng chút một như thế, làm như anh là kẻ bức cung em ấy.” Vu Mục Thành có chút ngạc nhiên, nói tiếp: “Căn nhà của em, em có quyền định đoạt, anh không ý kiến gì cả. Có điều em cứ kiên quyết trả lại tiền cho bạn trai cũ, đối với người đàn ông, như vậy là một sự sỉ nhục nếu như người ấy thực sự yêu em”.
“Anh ấy đang đòi ly dị, em không muốn để anh ấy có