
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341226
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1226 lượt.
của cô”.
Tạ Nam lịch sự: “Xin mời vào”. Tạ Nam nhận ra cô gái ấy chính là Ngô Sảnh Sảnh, người đã cùng anh Hát trong gió đi xem hoa đào trong tết Thanh Minh.
Ngô Tình Tình cũng nhận ra Tạ Nam, cười nói: “Chị Tạ, chào chị”.
“Bây giờ muốn trở thành người em gái tòa nhà uất Kim Hương rồi à?”
Ngô Tình Tình cười: “Không ạ, em và anh Hát trong gió cũng có một thời gian làm quen, nhưng cảm giác chúng em không hợp nhau lắm, chúng em chỉ là bạn tốt. Nhưng em rất thích tiểu khu này, môi trường xanh sạch đẹp, hàng xóm cũng rất thân thiết. Mà bây giờ chỗ bố mẹ em ở, người ta cũng đang giải tỏa, bố mẹ đều đã về hưu rồi, khi rỗi họ thích trồng chút hoa cỏ, nên em rất muốn mua một căn hộ ở tầng một có mảnh vườn bên này”.
Từ trong tâm khảm, Tạ Nam rất thích tính tình thẳng thắn lanh lợi của cô gái này, nói: “Vậy em dẫn hai bác vào trong xem đi”.
Hạng Tân Dương nhìn Tiểu Vương dẫn cả đoàn người đi vào bên trong xem nhà, anh hỏi Tạ Nam: “Bán ở đây đi rồi, em định sẽ ở đâu?”.
Tạ Nam chần chừ một lúc rồi đáp: “Em và bạn trai đã có kế hoạch tổ chức lễ cưới trong thời gian sớm nhất”.
Hạng Tân Dương sững người, anh biết rõ không nên hỏi câu này nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra: “Anh ấy đối với em có tốt không?”. Mặt Tạ Nam bồng chốc đỏ hồng, song cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời nhỏ nhẹ mà rõ ràng: “Rất tốt, anh ấy rất tốt với em”.
Hạng Tân Dương gật đầu: “Vậy thì tốt”, rồi quay lại nhìn một lần nữa hàng hoa kim ngân đang nở rộ ở dọc lan can, nói: “Chúc em hạnh phúc, Nam Nam”.
“Em cũng chúc anh hạnh phúc.” Cô nói nhỏ nhẹ: “Tân Dương này, mong anh đừng mua căn hộ này. Chúng ta hãy cất quá khứ vào miền ký ức là được rồi, không cần thiết phải coi căn nhà này như một biểu trưng hay một cấm địa nào cả”.
Hạng Tân Dương vẫn gật đầu: “Anh hiểu ý em, Nam Nam. Căn nhà này là của em, em có toàn quyền quyết định, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi”.
Ảnh mắt anh quyến luyến không r lướt qua khuôn mặt cô, sau đó lại lướt qua một lượt khu vườn hoa đang khoe sắc, biết rằng không cần phải nói thêm gì, anh cũng chẳng một lời tạm biệt, ra khỏi vườn và lên xe.
Xe của anh men theo đường ra khỏi tiểu khu. Đây chính là nơi mà bố anh từng tham gia thi công, còn anh đã từng đưa bạn gái đến xem bao nhiêu lần, cũng đã từng ngồi một mình bên hồ trong lúc buồn đau thầm lặng. Tất cả những kỷ niệm cũ dần dần lướt qua gương chiếu hậu lui về phía sau. Anh nghĩ, mình sẽ không bao giờ đến đây để tìm lại những năm tháng và tình yêu xưa nữa, nhưng anh không có cảm giác hụt hẫng. Anh đã dùng toàn bộ thời thanh xuân để yêu một người con gái, và cuối cùng trong một ngày nắng mới chan hòa, cô ấy đã nói cho anh biết, cô ấy hạnh phúc chỉ qua ánh mắt và nụ cười thôi, thế là đủ rồi.
Vu Mục Thành chỉ huy đám công nhân khiêng chiếc đàn của Tạ Nam lên tầng đặt trong phòng.
Anh đứng trên ban công nhà mình nhìn theo chiếc xe Volvo đang xa dần. Tạ Nam đứng dựa vào cửa vườn nhìn theo một lúc, ánh mặt trời tỏa sáng trên bờ vai và thân hình cô. Dưới ánh sáng chói chang đó, có thể thấy rõ thần sắc thẫn thờ, nhưng rất đồi yên bình và thanh tĩnh, không còn chút nặng nề về quá khứ của cô.
Anh bất giác mỉm cười.
Tạ Nam đóng cửa vườn đi vào, khom người xuống cắt tỉa khóm hồng đang nở hoa. Lúc đó, Tiểu Vương dẫn khách xem nhà đi ra, cô đứng thẳng dậy bỏ chiếc kéo và những nhành cây vừa cắt xuống, đứng nói chuyện với họ, sau đó tiễn họ ra cửa. Cô giơ tay che ngang mắt, nhìn về phía người yêu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong nắng.
Tất cả những mệt mỏi và chờ đợi, tất cả những tháng ngày trống rỗng, tất cả những giây phút đơn độc, và tất cả những ký ức buồn đau của quá khứ đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là, lúc này hai ánh mắt đang say đắm nhìn nhau, hai trái tim đồng cảm đang hòa cùng nhịp đập.
“Em yêu, dậy đi thôi.” Tôi ngồi bên giường, khẽ vỗ vào tay cô ấy.
Cô ấy chẳng thèm để ý, vùi mặt sâu hơn trong chiếc gối.
“Đến lúc dậy nào.” Tôi vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai.
Cô ấy càu nhàu giọng ngái ngủ: “Ngmà, xin anh đấy, mãi em mới có cái cảm giác được ngủ muộn thế này”.
“Anh biết phải trị cái chứng mất ngủ của em thế nào rồi, đảm bảo sau này ngày nào em cũng muốn ngủ muộn như thế.”
“Anh định cho họ một niềm vui bất ngờ.” Tôi nói nghiêm túc, “Thử nghĩ xem, họ giục anh kết hôn tới mức chẳng còn hy vọng gì vào điều đó rồi”. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không chút hy vọng, sau đó co người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy thế được, tôi ghé sát tai cô ấy, nói khẽ: “Mệt lắm hả? Là anh nói tối qua ấy”.
BỊ môi tôi chạm vào, nhiệt độ của vành tai lại lên cao bất thường. Cô ấy khẽ nghiêng người tránh đi, rồi lo lắng nhìn xung quanh với hy vọng không ai nhìn thấy mình trong bộ dạng ấy. Buổi sáng của kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, trên máy bay cũng khá nhiều h khách, cũng may chúng tôi ngồi trong khoang VIP, nên đỡ đông hơn một chút. Cô ấy khẽ thở phào, đưa tay nhéo tôi một cái. Nh