XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Oan Gia Tương Phùng

Oan Gia Tương Phùng

Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341319

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1319 lượt.

không cần.”
Cô nàng nào đó đang nằm gục trên bàn như sắp chết kia ngẩng phắt đầu dậy theo phản xạ, cặp mắt thì vẫn mơ màng: “Sao tôi lại nghe thấy giọng nói của gã đó ở đây thế nhỉ? Nhất định là tôi đã đói quá rồi.”
Phương Thanh Quỳ không gượng cười áy náy nói với Chân Lãng: “Cô ấy đói rồi, phản ứng hơi trì trệ.”
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt hờ hững, ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc qua chỗ cô nàng kia: “Tôi biết rồi.”
“Vụt!” Cô nàng vừa rồi còn phờ phạc, uể oải đột nhiên nhảy bật dậy, hệt như một chiếc ắc quy đã được sạc đầy, hằn học nhìn Chân Lãng bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh đến đây làm gì?”
“Đưa cô về nhà.” Chân Lãng cười tươi, phong cách chín chắn thường thấy sau nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Nhưng trong mắt Giả Thược, nụ cười tươi ấy lại rất quái dị.
“Không!” Giả Thược hất hàm trả lời bằng giọng hết sức kiên quyết và dứt khoát, lông mày hơi cau lại. “Cô Giả bảo vậy đấy.” Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho cô nàng đó vừa rồi còn bừng bừng khí thế lập tức giống như quả bóng xì hơi.
“Tôi còn có chuyện…” Giả Thược nghĩ mãi mới rặn ra được một câu, không hề có vẻ tự tin chút nào.
Chân Lãng cười thản nhiên nói: “Vậy tôi đợi cô.”
“Anh…” Bất kể cô có nghiến răng nghiến lợi thế nào, làm bộ mặt dữ dằn ra sao, đáp lại cô vẫn là nụ cười tươi của Chân Lãng.
Chân Lãng ung dung đi tới, ngồi xuống chỗ mà cô vừa ngồi, những ngón tay dài mảnh khảnh vớ lấy một cuốn sách, khẽ gật đầu với cô vẻ rộng lượng: “Còn có chuyện gì cần làm thì mau đi làm đi!”
“Tôi… phải…” Giả Thược vắt óc suy nghĩ mong tìm được một lý do hợp lý, rồi đột nhiên thân hình cô nàng cứng đơ. “A, tôi đã hẹn người ta đi xem mặt.”
Nếu vừa rồi cô chỉ là đang kiếm cớ, vậy thì lần này cô đã nhớ ra một chuyện cần làm nhưng lại quên béng mất.
Đưa tay chỉnh lại mái tóc một chút, rồi vuốt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ cho phẳng lại, Giả Thược co chân chạy thẳng ra ngoài.
“Đợi một chút!” Vừa mới chạy ra đến cửa, cô đã bị một giọng nói ỏn ẻn gọi lại. Giả Thược ngoảnh đầu nhìn về phía Phương Thanh Quỳ vẻ khó hiểu, đưa tay lên lau khóe miệng. Không thấy có dầu mỡ, không thấy có mẩu thức ăn vụn nào, cũng không có nước miếng, vậy cô nàng này gọi mình lại làm gì nhỉ?
Một ngón tay thon thả chỉ về phía bộ quần áo nhàu nhĩ của cô: “Cậu định mặc bộ đồ này đi xem mặt à?”
Không đợi cô trả lời, mũi giày cao gót của Phương Thanh Quỳ đã đá nhẹ vào đôi giày thể thao rất vừa chân của cô: “Cậu định mang đôi giày này đi xem mặt à?”
Ánh mắt bất mãn dừng lại trên chiếc quần jean của cô: “Cậu nhìn xem, đen thui thế này, tốt xấu gì cũng phải kiếm cái sạch sẽ một chút chứ.”
“Có cần thiết không?” Giả Thược có chút buồn bực nói. “Không phải chỉ là đi xem mặt thôi sao? Không thành công thì thôi chứ gì.”
Cơ thể Phương Thanh Quỳ mang theo mùi hương quyến rũ ghé đến sát bên tai cô: “Nếu không thành công, cậu sẽ bị Chân Lãng cười cho, đúng không nào? Do đó phải ăn mặc cho đẹp, câu lấy một gã lắm tiền, đẹp trai về, cho hắn tức chết luôn!”
Có câu được gã lắm tiền đẹp trai hay không không quan trọng, quan trọng là Chân Lãng đã biết chuyện này rồi…
Cô liếc nhìn cái gã đang ngồi thản nhiên ở góc phòng, gật đầu một cách anh dũng: “Được, cậu trang điểm cho tớ đi!”






Anh ta là một ngôi sao – sao Chổi, anh ta là một vị thần – thần Xui, chỉ cần là nơi anh ta đi qua, cho dù là super star cũng sẽ biến thành Lady Gaga.”
[Trích lời Giả Thược'>
Trong tiệm chụp hình Hướng Dương Vàng vốn nổi tiếng về thái độ phục vụ khách hàng, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu rên thảm thiết.
“Ối, đau quá, đừng kéo tóc tớ…”
“Úi chao, đừng kéo da mặt tớ…”
Cầm chiếc váy mỏng dính đó trong tay, Giả Thược hậm hực đi vào phòng thay đồ. Trên mặt Phương Thanh Quỳ thoáng nở một nụ cười quái dị, cầm lấy chiếc máy ảnh mà Giả Thược vừa tiện tay vứt một bên lên.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau trong phòng thay đồ đã vang lên một tiếng kêu tức tối. Rồi cửa phòng thay đô được mở ra, Giả Thược hai tay ôm ngực, hỏi: “Cái này phải mặc thế nào đây?”
Phương Thanh Quỳ thản nhiên trả lời: “Cởi hết ra rồi mặc nó vào?”
“Vậy à?!” Giả Thược ngây ngô nói.
Phương Thanh Quỳ thấy vậy liền xắn tay áo: “Để tớ giúp cậu!”
Không nghi ngờ gì cô bạn tốt, Giả Thược giống hệt như một con rối để mặc cho Phương Thanh Quỳ điều khiển, hoàn toàn không phát hiện chiếc máy ảnh được đặt trên bàn đang hoạt động không ngừng.
“Thế này liệu có ổn không?” Giả Thược đưa tay sờ cặp đùi mát rượi, nhìn về phía sau thấy vạt dưới của chiếc váy chỉ vừa đủ che kín cặp mông, đưa tay lên sờ thử thấy bờ vai mình hoàn toàn trống trải, phía sau lưng lại càng chẳng có gì. “Phía sau hở nhiều như vậy, nhỡ cái váy trượt xuống thì phải làm thế nào?”
“Cậu không đánh nhau thì nó sẽ không trượt xuống đâu.” Phương Thanh Quỳ vừa bực bội trả lời vừa chỉnh lại mái tóc giả bồng bềnh của Giả Thược một chút, rồi xách một đôi giày cao gót đế mảnh tới: “Đi vào!”
“Phải đi cái này á?” Đôi hàng mi dài hấp háy khiến cặp mắt to trong của Gi