
Tác giả: Ngọc Lưu Ly
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341018
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1018 lượt.
ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà đã lâu nay xa cách. Hòa mình trong nhịp điệu kích tình của ngọn lửa cháy bỏng mà các anh đang từng bước đốt lên trên cơ thể cô, khoang xe sau khá rộng rãi, không ảnh hưởng đến màn nhiệt tình nóng bỏng thiêu đốt trên xe.
Tài xế ở phía trước dường như đã được huấn luyện nghiệp vụ đặc biệt nên đối với những tiếng động khi xe ngừng vẫn không hề có chút phản ứng gì bất thường.
Anh ta lặng lẽ xuống xe, kính cẩn cúi người chào rồi quay vào trong gian biệt thự sang trọng kia. Dặn dò những việc cần thiết với những gia nhân thạo việc.
Một lúc thật lâu sau đó, hai thanh niên tuấn tú với gương mặt ngời ngời hạnh phúc như đường làm quan mở rộng từ cửa xe bước ra, mang theo cô gái bé nhỏ đang say ngủ trong lòng.
Huyền Thiên bế Huyền Ngọc đã mệt mỏi ngủ say lên lầu.
Lần này cô đã trở về, thì đừng mong các anh sẽ cho cô rời khỏi anh một lần nữa.
Những người hầu trong nhà đã quá quen với hình ảnh như thế này, dù cách đã lâu, nhưng họ vẫn cúi mặt âm thầm làm việc của mình. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, công chúa đã trở về, hai bạo quân trong nhà đã không còn hỉ nộ bất thường, bọn họ không còn sống trong cảnh phập phồng lo sợ nữa.
Những ngày trở lại Đài Loan, lúc này hai anh trai của cô còn hơn cả gà mẹ nữa, trải qua bao sóng gió mới được như ngày hôm nay, hai anh không thể nào yên tâm rời mắt khỏi bảo bối một giây phút nào.
Lúc bên Nhật Bản, anh biết với thế lực của gia tộc Sơn Bản, đối với sự an toàn của Huyền Ngọc đã không còn là vấn đề, thế cho nên hai anh không có gì lo lắng, chỉ tức cái tên chết tiệt nào đó cứ nằm lĩ ở mãi trên giường không chịu tỉnh dậy làm cho cô bé con bảo bối của các anh đứng ngồi không yên. Hôm nay cô đã về đây thì các anh mặc xác tên kia hôn mê thật hay giả, các anh nhất định sẽ không để cô bé của các anh trở về bên ấy để chịu tội nữa đâu.
Khi hoàn thành xong các bài thi, nhận bằng tốt nghiệp. cô đang bắt đầu suy nghĩ rằng nên nói với các anh như thế nào để được quay trở về Nhật Bản.
Sáng sớm, khi thức dậy, thì bên cạnh cô lúc nào cũng có hai thanh niên mặt mũi giống nhau nhu tác đang nằm bên cạnh mình và đương nhiên là…. Trần trụi.
Mãi đã thành thói quen, trước kia, mỗi khi gặp hai anh như thế này cô đều đỏ cả mặt thét chói tai, và đương nhiên sẽ bị ai đó với lí do là để cho quen với thân thể của mình không còn ngại ngùng mắc cỡ nữa, sẽ nhân cơ hội dạy dỗ cô một bài học. hậu quả sau đó là phải nhờ ai kia bế vào phòng tắm, rồi bế xuống nhà ăn ăn sáng.
Có đôi khi cô nghiến răng nghiến lợi vì hai ông anh trai của mình không sợ tinh tẫn nhân vong hay sao mà hăng say quá mức như thế. Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, đánh chết cô cũng không dám nói ra khỏi miệng vì sẽ bị dạy dỗ vô cùng thê thảm.
Hai anh trai thấy cô đã thức còn ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì, Huyền Thiên khẽ nháy mắt với Huyền Tú, cả hai cùng nở nụ cười xấu xa, bắt đầu bài thể dục buổi sáng cho cô gái nào đó vô cùng lười đã thế lại còn hay mơ mộng lung tung.
Đến khi Huyền Ngọc được bế xuống nhà ăn sáng, không, phải nói là ăn trưa thì đúng hơn. Vì sau cuộc hoan ái kịch liệt, cô đã mệt mỏi đến mức phải ngủ lại thêm và hai con sói kia, đương nhiên cũng ôm cô cùng nhau mà ngủ. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Ngồi vào bàn, mới ăn xong được một vài lát bánh mì, thì chuông cửa reo lên.
Đích thân Huyền Tú bước ra mở cửa, vì thường ngày, sau khi làm xong mọi việc, những người làm không được lưu lại trong nhà này, chỉ có ba người bọn họ ở, và cũng ít khi có khách đến nhà cho nên chuông cửa reo lên làm cả ba đồng thời cùng ngạc nhiên.
Thấy Huyền Tú đứng tần ngần nhìn người nhấn chuông mà không phát ra thanh âm gì, Huyền Ngọc cũng tì mò ló đầu ra nhìn.
Bất chợt, cô sửng sốt đánh rơi cả miếng bánh mì đang cầm trong tay, cô lắp bắp:
“Tri..ệt,.. Nh..ấ..t…?”
Người thanh niên quay mặt về phía cô, nhìn cô mỉm cười trong đôi mắt có niềm hưng phấn lạ thường, nhưng thái độ của anh ta ngờ nghệch, anh ta đưa ra tấm ảnh của cô hỏi:
“Tôi có quen em không? Sao tôi từ khi nhìn thấy hình em, lại có cảm giác, em là người vô cùng quan trọng đối với tôi? Em tên là gì? Chúng ta quen nhau sao?”
Hoàn chính văn
Hắc Huyền Thiên
Một buổi chiều mùa thu, những cơn gió cuối thu xào xạt thổi từng cơn gió lạnh vào hai mẹ con đang đứng co ro trước cổng một khu biết thự hoành tráng.
Nhìn cô bé gầy gò nhỏ nhắn đang đứng co rút mình vào lòng mẹ, bất chợt cậu nhóc có khuôn mặt lạnh như băng giá thấy xót xa, cậu hất hàm ra hiệu cho người hầu mở cửa mời họ vào vì theo cậu quan sát, hai mẹ con này đã đứng đó rất lâu, tần ngần mãi, đã mấy lần đưa tay lên định nhấn chuông nhưng không nhấn được.
Không hiểu sao với cô bé có đôi mắt ngây thơ trong sáng đó tự dưng cậu bé tên Huyền Thiên vốn lạnh lẽo hơn cả băng đá ngàn năm, chẳng bao giờ có hứng thú nổi với chuyện gì lại bắt đầu thấy xao động.
Cậu nhấn nút gọi cho đứa em trai giờ này đang miệt mài làm bài tập trên lầu.