
Tác giả: Ngải Đông
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134305
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.
nữ khác để đối phó với tôi, cẩn thận tôi đá rơi mạng của anh đấy!
Mặc kệ lời này có phải nói nhảm hay không, cô thật sự rất muốn dẫm đạp lên hắn một phen, tên hỗn đản này, không ngờ mang cô tới phòng khách sạn!
Mấy ngày nay, cô bị những lời hắn nói làm cho đầu phát điên lên, rốt cục là có muốn bắt đầu lại với hắn không? Đối mặt với sự cự tuyệt cô, hắn có buông tha hay không? Cô sợ sự truy đuổi của hắn, rồi lại chờ mong hắn làm cho cô không thể chống đỡ, cô phân vân lưỡng lự không đưa ra nổi quyết định, tưởng chừng sắp phát điên thì hôm nay, hắn có động tác, không nghĩ tới hắn lại đưa cô tới nơi này, là muốn ức hiếp cô sao ?
Run mất một hồi, Lôi Tân Dương cuối cùng phản ứng.
- Em nghĩ gì thế? Chúng ta tới nơi này ăn cơm, không phải tới nơi này thuê phòng.
Được rồi, trong đầu hắn khó tránh khỏi xuất hiện hình ảnh sắc dục, đứng dưới ánh đèn rực sáng hừng hừng, có rượu nguyên chất trợ hứng, hai người hợp tình hợp lẽ nam nữ hoan ái trên giường một cách thuận lợi, hết thảy đêm nay trở nên cực kì hoàn mỹ, đương nhiên, điều này chỉ là ảo tưởng mà thôi, làm sao dám vọng tưởng cô ấy dễ dàng bị lừa gạt như vậy?
- Chỗ này là chỗ ăn cơm sao? Trông chả khác gì phòng cho thuê cả.
Tống Oánh Tâm cho rằng hắn lại nói xạo, nhưng khẩu khí rõ ràng đã dịu đi .
- Tôi đặt tiệc trong phòng này, đợi một lúc sẽ có người phục vụ của khách sạn phục vụ cho chúng ta.
Người phục vụ khách sạn đương nhiên không có khả năng phục vụ từ đầu đến đuôi, chẳng qua, việc tương đối trọng yếu là hắn trước tiên nên chứng minh mình trong sạch.
Nghe vậy, cô ngượng đỏ mặt.
- Tại sao anh không nói rõ ràng ngay từ đầu? Đàn ông dẫn phụ nữ tới nơi như thế này, hầu hết đều có ý đồ bất chính, người bình thường đều đã có ý nghĩ kỳ quái này, hơn nữa, sao anh lại muốn dùng bữa tối ở một nơi như thế này?
- Chỗ này có thể quan sát được cảnh đẹp ban đêm của Đài Bắc, chúng ta cũng lại không bị ai quấy rầy, thoải mái thưởng thức bữa cơm, Nhược Thiên nể mặt em, mới quyết định cho tôi mượn chỗ này đó.
- Xin lỗi, tôi hiểu lầm, tôi không nghĩ ra được điều này.
- Quên đi, em không cự tuyệt tôi đi vào cùng ăn cơm chứ.
Bữa cơm này bọn họ ăn thật sự rất hứng thú, nhưng không khí trên, thiếu đi mong chờ ban đầu của hắn, cho nên với hắn mà nói, lại thất bại thảm hại
Chiêu thức giống nhau làm đi làm lại thì sẽ vô nghĩa, vả lại phòng ngự trong tim của cô cường đại như vậy, cho dù hắn đã được dạy trước và có cơ hội đánh vào, nhưng khó bảo toàn vận mệnh sẽ không phát sinh ngoài ý muốn.
Chuyện này khiến hắn ghi nhớ rõ một điều, Tống Oánh Tâm không giống kiểu phụ nữ trước kia hắn thường lui tới, chịu bài bố dễ dàng như vậy, đối với cô, hắn phải bỏ đi bộ dạng nam nhân ngây thơ, bởi vậy, hắn đưa ra một bó hồng đỏ rực tuyệt đẹp, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn lại mang đến bi kịch cho một người.
- Làm cái gì vậy?
- Khẽ lui về sau một chút, Tống Oánh Tâm nhìn bó hoa hồng trên tay của hắn, không nhịn được nhíu mày.
- Tặng em.
Lôi Tân Dương cũng không nhịn được nhíu mày, đây là phản ứng kiểu gì thế? Còn tưởng rằng cô thích hoa hồng chứ, nhưng nét mặt của cô vì cái gì giống như vừa nhìn thấy một con quái vật đáng sợ?
- Anh tặng tôi hoa để làm chi?
Hôm nay là sinh nhật của cô sao? Đương nhiên không phải, cô sinh vào tháng ba mùa xuân, nắng chói chang của ngày hè cùng cô không có chút quan hệ nào cả.
Hắn có phải là nên đấm ngực dậm chân? Người phụ nữ này tuyệt đối có bản lĩnh bức điên hắn! Nhưng hắn đành buông tiếng thở dài, không được tự nhiên cầm chặt bó hoa nhét vào trong ngực của nàng, sau đó lớn tiếng tuyên cáo,
- Tôi muốn theo đuổi em.
Lời của hắn khiến đầu óc cô trong giây lát ngưng toàn bộ suy nghĩ, tuy nhiên, cô vẫn giữ khoảng cách với bó hồng.
- Nếu không theo đuổi em, chúng ta làm sao tiến tới yêu đương được?
Thì ra là thế, nam nhân theo đuổi nữ nhân hình như không tránh khỏi được chuyện tặng hoa này. . . Không xong! Cái mũi của cô. . . A, a, không kịp rồi, hắt hơi vẫn đánh đến đây. Tống Oánh Tâm vừa chạy vừa vứt nhanh bó hoa hồng trong tay, bởi vì lực rất mạnh, vì thế bó hoa nện lại mặt Lôi Tân Dương…
- Em mẫn cảm với phấn hoa?
Hắn cứng ngắc giống như một pho tượng, bất chấp đóa hoa rơi trên người, lại bị gai cào hai bên má, đột nhiên hắn cảm thấy mình rất ngu xuẩn.
- Đúng vậy, tôi không thích ai tặng hoa hết.
Cô rất muốn cười, nhưng lại không dám cười lớn, làm sao bây giờ đây? Sắp không nín được, thật đau khổ a! Nếu có thể, cô thật muốn cầm máy ảnh đem chụp Lôi Tân Dương trước mắt, bởi bộ dạng buồn cười này có lẽ sẽ không xuất hiện lại.
Hình ảnh trong quá khứ chậm rãi hiện lên, lúc cô nhận được hoa của người hâm mộ, cũng là một bó hồng, cô cũng không có để sát hoa vào mũi, mà là đem bó hoa hướng ra xa, mà hắn chỉ có nhớ khi đó cô cầm bó hoa, không phát hiện ra hành động bất thường của cô.
- Không được cười!
Cô hại hắn biến thành bộ dạng này, không biết xấu hổ còn cười lớn tiếng như vậy.
Ngượng ngùng, cô không cẩn thận cười lớn. . . cố gắng che miệng lại, cho đến khi nuốt tiế