XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Chủ Là Cực Phẩm

Ông Chủ Là Cực Phẩm

Tác giả: Nam Lăng

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341274

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1274 lượt.

hình như hơi nhỏ, sếp định kinh doanh qua mạng sao?"
Lăng Thái bật cười, "Là một phòng triển lãm tranh."
"..."
Hôm đó ngay cả khi rời khỏi, Lục Lộ cũng chưa hết bần thần. Người sếp mà anh ngưỡng mộ, từng hô mưa gọi gió trên thương trường, giờ đây lại muốn dành cả tương lai cho một phòng tranh nhỏ bé như vậy hay sao? Anh thật sự không tài nào hiểu nổi.
***
Trực giác của Lăng Thái không hề sai, Nguy Đồng quả thật đang không vui, hay nói đúng hơn là đang rất tức giận.
Ba ngày nay, cô ăn không ngon ngủ không yên, suy nghĩ lo lắng cho anh, nhưng đến hôm nay lại hay tin, ngay từ ngày đầu anh đã bình yên vô sự.
Điều đáng hận là, cả ba ngày nay, anh không hề báo tin về cho cô. Cứ bỏ mặc cô lo lắng như vậy, quá đáng, thật là quá đáng!
Nguy Đồng dựa người bên chiếc cửa kính, ngắm nhìn dòng người xuôi ngược trên đường. Tình cảm, sự tin tưởng cứ giày vò trái tim cô.lⓔ Phải, cho dù anh không thích cô, cho dù anh không dành cho cô thứ tình cảm mà cô đã trao anh, nhưng cho dù thế nào hai người cũng là vợ chồng, cùng chung sống lâu như vậy, anh lại thản nhiên không báo tin về cho cô. Thật là quá đáng! Quá đáng không thể chấp nhận được!
Bước chân Lăng Thái dừng lại bên cạnh cô, ngón tay thon dài vuốt mái tóc cô như một thói quen, "Em đói chưa, chúng ta đi ăn trưa nhé?"
"Anh đã không có chuyện gì, tại sao không liên lạc với em?" Nguy Đồng vốn là người không che giấu được cảm xúc của bản thân, huống hồ cô cũng không muốn giấu.
Anh không trả lời, cô tức giận quay người lại, "Đến lúc này mà anh còn yên lặng như vậy là để làm gì? Không thấy em đang rất tức giận sao? Em biết hai vợ chồng chúng ta chỉ là trên danh nghĩa. Nhưng lần này anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Vì anh, cả ba ngày nay em ăn không ngon ngủ không yên. Anh... Thôi bỏ đi! Bây giờ có nói những điều này thì cũng không có ý nghĩa gì. Dù thế nào thì anh cũng không thích em, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm xem cảm giác của em thế nào. Tự nhiên nổi nóng với anh như vậy, đúng là em đã gây sự vô cớ."
Cô hất mạnh bàn tay đang đặt nhẹ lên mái tóc mình, xoay người định bỏ đi, nhưng đã bị anh ôm từ phía sau, thật chặt.
Vòng tay to lớn, rắn chắc, giữ chặt cô trong lòng mình. Sự ấm áp đó, hơi thở đó, sự tiếp xúc đó sau bao ngày chung sống đã trở nên quen thuộc như chính một phần không thể thiếu trong cô, khiến cô chờ đợi, khiến cô hạnh phúc. Cô rất thích anh, rất rất thích anh.
Bờ môi mềm mại khẽ đặt lên cổ cô một nụ hôn thật dịu dàng, giọng nói trìu mến thì thầm bên tai cô, "Sao em biết anh không yêu em?" Cô không nghe nhầm, từ cô dùng là "thích", còn từ anh nói với cô lại là "yêu".
Giây phút đó trái tim cô loạn nhịp, câu nói đó khiến cô hạnh phúc ngỡ như mình đang mơ.
"Anh... anh đang nói gì vậy?"
Lăng Thái khẽ mỉm cười, nụ cười điềm nhiên đẹp hút hồn của thường ngày, nhưng hôm nay dường như còn mang thêm vị ngọt của tình yêu. Không yêu, không yêu, sao có thể không yêu được chứ?
Từ lâu anh đã yêu cô, yêu cô say đắm, yêu cô hơn cả chính bản thân mình rồi. Cho dù ban đầu, có thể chỉ là vì trách nhiệm. Từ khi nhận ra cô, anh đã quyết định sẽ lấy cô làm vợ. Nhưng cũng chính trong ngày hôm đó, anh đã bị lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm của cô làm rung động. Trong những giờ phút nguy hiểm, cô không lựa chọn tháo chạy một mình, sự gan dạ đó thật hiếm thấy trong giới phụ nữ.
Cô rất xinh đẹp, rõ ràng là chỉ cần dựa vào khuôn mặt và thân hình đó là có thể có được những thứ mình muốn, nhưng cô lại không làm vậy, cô an phận làm một vệ sĩ bình thường, dùng chính sức lao động của mình để nuôi sống bản thân.
Anh biết, khi xưa cô ở bên cạnh Lăng Lạc An, hoàn toàn không phải vì tiền của anh. Anh không muốn cô bị Lăng Lạc An bỡn cợt tình cảm, nhưng lại không tiện nói rõ tất cả, nên chỉ có một cách duy nhất, đó chính là kéo cô về bên mình.
Trách nhiệm, quan tâm, lo lắng... Tất cả những thứ đó vốn vì anh muốn chịu trách nhiệm với cô, nhưng đến khi anh phát hiện ra không phải, thì anh đã yêu cô thật nhiều. Anh đã bị kéo vào cuộc.
Mỗi khi nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng trở nên mềm yếu, luôn không thể rời mắt khỏi cô, luôn không nén nổi nụ cười, luôn muốn mang tới cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Sau khi kết hôn, anh lại sợ cô không quen. Dù gì thì anh cũng quá yên tĩnh, còn cô thì lại hiếu động, dù gì thì cô vẫn còn rất trẻ, còn anh thì... lại đã già.
Anh chưa từng trải qua một mối tình nào hoàn chỉnh, không biết nói những lời ngọt ngào, cũng không hiểu thế nào là lãng mạn. Anh chỉ biết quan tâm cô, chăm sóc cô, giúp đỡ cô vượt qua khó khăn, đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, dùng hành động thật sự để yêu thương cô.
Đó chính là tất cả những thứ anh biết làm và sẵn sàng làm vì cô.
"Theo anh thấy, hành động thật sự có ích hơn những câu nói suông rất nhiều. Lời nói của con người là những thứ đơn giản và dễ thay đổi,qu๖ۣۜY những lời thề non hẹn biển trước giờ anh không bao giờ nói, thứ anh muốn em cảm nhận được, là tình cảm chân thành, sâu đậm và bền vững hơn bất kỳ lời thề hứa nào." Anh nắm bàn tay cô, ôm cô