
Tác giả: Vi Lộ Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341321
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1321 lượt.
họ Đan khuất phục hết, bất giác lắp bắp, “Đan Lâm, tôi…”
“Cô… Cũng về chỗ ngay cho tôi! Viết tổng kết công việc ba ngàn chữ, trước khi tan sở nộp cho tôi! Một tòa soạn tốt thế mà bị cô làm ra nông nỗi này, cô còn mặt mũi nào ngồi đây nữa hả?” Mỹ nữ không chút nương tình.
Bạn Thiên Thụ bị bắt nạt đã quen, lập tức cúi đầu chuồn ra ngoài. “Phải phải phải, tôi viết ngay.”
Vừa chạy ra ngoài vừa thầm tính toán xem nên viết báo cáo này thế nào, bỗng ngẩng phắt đầu lên mới sực nhớ ra, rõ ràng là cô xuyên không rồi mà! Rõ ràng cô mới là tổng biên của tòa soạn này mà! Đan Lâm không còn là cấp trên trực tiếp của cô nữa, thế mà cô lại còn phải viết báo cáo cho Đan Lâm xem?!
Thiên Thụ “thắng” két lại, quay về đập cửa phòng họp, “Này, Đan Lâm, tôi mới là tổng biên tập của tòa soạn này chứ? Nếu trừ tiền thì cũng phải là tôi trừ của cô chứ!”
“Rầm!”
Trong phòng họp vẳng ra tiếng ghế bị đẩy ngã.
Một lát sau, mỹ nữ họ Đan quần áo tề chỉnh ngẩng cao đầu bước ra, mũi hếch lên trời nhìn từ trên xuống quan sát Hạ Thiên Thụ, sau đó dậm chân vẻ lạnh lùng và cao ngạo, “Tôi biết cô là chủ biên, hừ!”
Khí thế của Thiên Thụ lập tức bị chèn ép mất dạng.
Tuy rằng hình như cô cũng chẳng có khí thế gì cả.
Mỹ nữ họ Đan tiếp tục sừng sộ. “Tổng biên có gì hay ho, tòa soạn khác mời tôi, tôi còn không thèm nữa kìa! Tôi chỉ không chịu nổi cô làm nát ‘Phụ nữ online’, nên tôi mới về đây cứu cô! Còn đờ ra đó làm gì, chưa ăn thịt heo mà cũng chưa thấy heo chạy hay sao? Không thấy tòa soạn thời trang nổi tiếng nước ngoài của người ta làm thế nào à? Mau đi liên lạc với người mẫu và ngôi sao nổi tiếng, mời họ đến tòa soạn chúng ta chụp ảnh bìa, phỏng vấn độc quyền! Thế giới này mà cô không có tiếng thì sống sao được? Còn tổng biên tập hả… Cả đời cô cứ ẩn dật vậy đi nhé!”
Thế là, tổng biên tập Hạ Thiên Thụ đã từng ăn thịt heo nhưng lại chưa trông thấy heo chạy bỗng dưng nhìn thấy rất nhiều “heo” trong tòa soạn.
Lách cách lách cách.
Đèn chụp hình nhấp nháy.
Các bạn “heo” bày ra đủ kiểu tạo hình, đám nhiếp ảnh điên cuồng bấm chụp như thể không cần tiền vậy.
Tổng biên tập Hạ Thiên Thụ đang ngậm ống hút ly trà sữa đến studio kiểm tra, ai ngờ vừa vào cửa thì suýt phun cả trà sữa ra.
Mấy… Mấy người này là người phát ngôn cho “Phụ nữ online” thật sao? Lên trang nhất tạp chí, trang bìa tạp chí? Đây… Có mà đuổi độc giả chạy hết thì có! Chí ít thì phong cách trước kia của tạp chí là lãng mạn ngọt ngào, không lừa nổi dân văn phòng thời trang, nhưng lừa đám nữ sinh mới lớn thì vẫn không thành vấn đề. Còn mấy người này là gì vậy?!
Mắt tô đen, lông mày cạo mỏng, môi tím bầm, móng tay xanh! Quái dị nhất là trên cơ thể nhỏ bé còn vận bộ váy nữ sinh Nhật ngắn cũn cỡn… Thiên Thụ nhìn sang chỉ thấy giống bóng ma nửa đêm hay một cô nàng yêu nhầm quỷ hút máu mà chết thê thảm. Kinh dị hơn nữa là người mẫu nam chụp chung, phía trên mặc áo sơ mi thủng lỗ chỗ, vẻ mặt cứ như sóc đất bị đóng đinh trên thập tự giá vậy. Cô suýt nữa thì ói cả ra.
“Này, mọi người!”, Thiên Thụ đặt trà sữa xuống. “Dừng lại cho tôi! Cái gì thế này, Đan Lâm! Đan Lâm! Cô giải thích tôi nghe xem, chụp hình kiểu gì thế hả?”
Đám người mẫu ngừng lại, Đan Lâm mặc bộ vest văn phòng yểu điệu bước ra từ phòng nghỉ kế bên studio, vừa vuốt mái tóc ngắn của mình vừa khinh khỉnh nhìn Thiên Thụ. “Phi chủ lưu[1'>, hiểu không?”
[1'> Phi chủ lưu, tiếng Anh là non-mainstream hoặc subculture, chỉ những điều mà mọi người không thể chấp nhận, coi đó là dị thường hoặc là đặc biệt một cách thái quá.
“Phi chủ lưu?”, Thiên Thụ cau mày.
“Bây giờ là thời đại nào rồi? Những thứ lãng mạn màu hồng gì đó của cô đã lạc hậu lắm rồi! Mốt bây giờ là nét đẹp giới tính, là vẻ đẹp kỳ dị! Nhất định phải rúng động, phải thu hút mọi người!”, bạn Đan Lâm hất cao đầu.
Thiên Thụ nhíu mày, cô chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi nhọn của cô ta. “Phi chủ lưu… Phì Trư Lưu hả? Công nhận nhiều heo!”
Oạch! Mỹ nữ họ Đan suýt thì trượt chân té ngã. Lại lần nữa vô cùng cao ngạo hừ một tiếng lạnh lùng với Thiên Thụ.
Thiên Thụ chìa tay, “Được rồi, tôi chỉ làm nóng không khí thôi mà. Thực ra tôi biết, phi chủ lưu gì đó chẳng qua là sở thích của đám trẻ 9x thôi. Kỳ thực hai cô bé con nhà bà hàng xóm của tôi, mỗi ngày đều vẽ mặt mình thành Phù Dung tỷ tỷ rồi nói đây là phi chủ lưu.”
Phì… Mỹ nữ họ Đan lại suýt trượt ngã. Thế là lại hừ lạnh, “Hừ, nông cạn. Cô đi đi, ở đây mình tôi phụ trách là được, bảo đảm sẽ có một quyển tạp chí tuyệt cú mèo xuất bản cho xem!”
Mỹ nữ họ Đan ra lệnh với Thiên Thụ xong liền hất mái tóc ngắn, giẫm đôi giày cao gót “lộp cộp” bỏ đi.
Thiên Thụ nhìn đôi giày cao gót đến mười phân của cô ta, thầm nghĩ nếu bây giờ cô ta té ngã thì liệu có gãy thành hai mảnh không nhỉ? Sau đó cô đặt trà sữa xuống bàn bên cạnh, chống nạnh nói, “Đan Lâm, cô lại quên rồi, tôi mới là tổng biên tập.”
Nhưng mỹ nữ họ Đan không hề tức giận, quay lại vẫn cao ngạo hỏi, “Thì sao?”
Thế là bạn Thiên Thụ vẫn chỉ có thể nhìn thấy mũi cô ta. Tại sao lúc nào khí thế của cô cũng kém hơn người