Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Anh Là Ai

Ông Xã Anh Là Ai

Tác giả: Vi Lộ Thần Hi

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341322

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1322 lượt.

hình tivi trong khách sạn, phát thanh viên đang đọc bằng tiếng Anh.
“Quân đội mà chính phủ phái đến đang tỏa đi các tỉnh thành đang bạo loạn, tình thế ở đảo Phuket đã được kiểm soát tốt, tỉnh Bali và các đảo xunng quanh đều có không quân… Các hành động kiểm soát lực lượng vũ trang phản chính phủ đang được tiến hành, các cửa khẩu, hải cảng cũng sắp được giành lại… Những chuyến bay đến cứu công dân các nước phái đến cũng đang nổ lực khai triển ở sân bay quân sự, những chuyến bay đầu tiên đều hạ cánh thuận lợi, nhưng gần sân bay quân dụng ở đảo Bali đã có một vụ nổ súng, phần tử vũ trang phản chính phủ chưa xác định được đang chiếm lĩnh nơi đó… Một chiếc máy bay của Trung Quốc từ Hongkong đến đã gặp vụ nổ bom đột kích, càng máy bay khi hạ cánh đã bị hỏng nặng, thân máy bay rời khỏi đường băng, bị hỏng hóc nghiêm trọng, hiện số người thương vong và tử vong vẫn chưa xác định…”
Viên Dã hất mạnh tay quản lý Lâm ra. “Để tôi đi!”
Quản lý Lâm nhìn Viên Dã chạy ra khỏi khách sạn, nhanh nhẹn vượt qua cửa an toàn, bất giác nước mắt lưng tròng. “Tổng giám đốc… Anh không thể đi… Tổng giám đốc…”
Viên Dã một mình chạy thẳng ra đường cái.
Tuy vết thương trên cánh tay vẫn nhói đau, nhưng chẳng là gì so với cơn đau trong tim anh.
Không, không thể, không thể! Cô không thể chết, cô tuyệt đối không thể chết! Tuy cô rất ngốc nghếch khờ khạo, biết rõ ở đây là nơi sống còn, mà lại ngốc nghếch bảo San San đưa tới đây! Lẽ nào cô không sợ ư? Lẽ nào không nghĩ tới an nguy của mình? Mà lại dám ngốc nghếch xông tới… Quá khờ dại! Quá ngốc nghếch! Ngốc tới nỗi anh chỉ muốn ôm siết cô, ngốc tới mức anh chỉ muốn hôn cô thật mạnh! Nên, cô tuyệt đối không được chết, tuyệt đối không được!
Viên Dã chạy như điên trên đường, có người phát hiện ra anh là người nước ngoài nên định lao tới ra tay, cũng may lúc đó có một chiếc xe quân sự chạy tới, người trên xe nổ súng dọa cho đám người nhân cháy nhà mà hôi của kia phải bỏ chạy!
Các binh lính trên xe hỏi anh đi đâu, Viên Dã trả lời họ bằng tiếng Anh là muốn đến sân bay quân dụng xảy ra tai nạn máy bay kia!
Các binh lính trên xe vẫy tay gọi anh lên, vì họ cũng đang chạy tới đó. Viên Dã lập tức nhảy lên xe, chiếc xe lao vút đi, nhắm thẳng tới sân bay quân dụng ở ngoại ô.
Chưa tới sân bay đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Một số phần tử vũ trang đã bị tiêu diệt, nhưng chiếc máy bay Hongkong bị trượt ra khỏi đường băng đang bốc cháy nằm trên cánh đồng bên ngoài sân bay. Thân máy bay bị hỏng nặng, càng máy bay bị gãy đôi, cắm sâu vào thân máy bay! Rất nhiều xe chữa cháy, cảnh sát, quân sự đều bao vây bên ngoài, bọt trong bình chữa cháy bắn ra, lao vào ngọn lửa lớn ngùn ngụt kia.
Viên Dã ngồi trong xe đã nhìn thấy ngọn lửa đó.
Chưa bao giờ hoảng loạn và sợ hãi đến thế, trong tích tắc, sống lưng anh như có một luồng điện, lao thẳng vào trong đầu!
Anh gần như run bắn lên, hơi thở gấp gáp, tim như ngừng đập!
Không! Không thể! Không thể nào!
Thiên Thụ không chết, sẽ không chết!
Chiếc xe dừng lại, binh lính đã vội vàng chạy đến hiện trường. Các bác sĩ trên xe lao vào đám cháy, khiêng một người máu me đầm đìa ra ngoài.
Viên Dã nhảy xuống, cơ thịt toàn thân cứng đơ.
Chưa từng có cảm giác như vậy, chưa có chuyện gì lại khiến Viên Đại Boss đầu đội trời chân đạp đất có cảm giác như vậy! Chiến tranh, hỏa hoạn, tai nạn máy bay, máu chảy, tử vong… Từng cảnh cứ nổ ra như bom trước mắt anh… Không phải bất lực, không phải hoảng loạn, mà là sợ hãi… Sợ trong chớp mắt sẽ nghe thấy tin anh mất đi cô!
Không thể tin, không thể tin, không thể tin!
Thiên Thụ sẽ không chết, tuyệt đối không!
“Mau đến giúp! Xe cấp cứu!”, có người hét lên.
Có người vội vã chạy qua anh.
Trên blouse trắng dính đầy máu.
Viên Dã gần như vô thức túm lấy bác sĩ quân y đang chạy ngang, bấu chặt lấy áo ông ta, hỏi như gầm lên, “Where is she?! Where is she?!”[1'>
[1'> Cô ấy đâu? Cô ấy đâu?
“Who? Who is she?!”[2'>, ông bác sĩ bị anh lắc mạnh, “Maybe she dead…”[3'>
[2'> Ai? Cô ấy là ai?
[3'> Có khi cô ấy chết rồi…
Viên Dã mắt đỏ ngầu, gầm lên như con sư tử mất đi tất cả. “Where is my wife?”[4'>
[4'> Vợ tôi đâu?
Bác sĩ đáng thương gần như bị người đàn ông nổi điên này bóp chết.
“Viên… Dã…”
Bỗng không biết từ đâu, vẳng đến một giọng nói nho nhỏ, yếu ớt, khẽ khàng, như muỗi kêu, nhưng lại rõ ràng với anh đến thế.
Viên Dã quay phắt lại.
Trong lùm cây ven đường băng sân bay.
Một bóng người nho nhỏ đang ngồi.
Áo rách nát, da mặt sạm đen, mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt. Tay và chân lộ ra ngoài đều có những vết thương nhỏ chi chit, máu tươi đang rịn ra. Cô như thế trông rất xấu xí, dơ bẩn, thảm hại.
Nhưng chỉ đôi mắt to đen nháy đang lấp lánh nhìn anh.
Giống như tia sáng lóe lên trên bầu trời, chiếu sáng cả thiên đường.
Viên Dã nhìn cô, như cách cả thế kỷ.
Anh hơi loạng choạng bước lại, túm lấy cô như mất ý thức.
“Viên Dã… Em… Cuối cùng đã tìm ra anh…”, cô ngẩng gương mặt đầy vết thương lên, dè dặt nhìn anh.
Anh lại nâng mặt cô lên.
Hôn mạnh.


Duck hunt