Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 134449

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/449 lượt.

Mười hai giờ khuya, làm cho bóng đêm dày đặc, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng từ từ được lái vào bãi đỗ xe ngầm rồi dừng lại, anh một tay cầm cặp công văn, một tay đóng cửa xe đi về phía thang máy.
Cả ngày duy trì một kiểu tóc không có chút loạn, lúc này đã hơi thả tán ra, kính mắt trên mũi cũng trượt xuống, vẻ mặt vẫn lành lạnh, chỉ là ở giữa hai hàng lông mày có nhiều hơn chút mệt mỏi, đây là một ngày bận rộn, anh vừa mới về nhà.
Đinh! Thàng máy vững vàng dừng ở tầng 16
Cao ốc Nam Vũ tổng cộng có 24 tầng, từ tầng 12 trở lên đều là mỗi tầng một căn hộ cao cấp, đặc biệt cung cấp cho một số người trẻ tuổi giàu có cần sự riêng tư……………..
Anh từ trong túi quần móc ra cái chìa khóa, cắm vào khóa cửa, chuyển động, cái chìa khóa vòng lên làm trang sức Long Miêu đáng yêu đong đưa, cùng hình tượng anh không hợp nhau.
Anh đi tới ngồi xuống bên giường, vén một góc chăn đem cô gái trong chăn lôi ra, gương mặt trắng nõn của cô gái úp sát vào mặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu cùng cái gáy thanh toát hướng về phía anh.
Ngón tay thon dài vuốt ve cổ cô gái đang lộ ra ngoài quần áo ngủ, vành tai, chậm rãi cúi người, hôn một mảnh trắng noãn kia, cô gái bị ngứa tránh đông chuyển tây, lại trốn không thoát đôi môi hấp dẫn của anh, lúc này mới không cam tâm tình nguyện từ trong chăn ngẩng đầu lên, mơ hồ suy nghĩ, hàm hồ nói: “Anh đã về”.
Từ trong chăn lộ ra khuôn mặt, non nớt nhưng không mất mĩ lệ, mắt hình trăng lười liềm, cong cong đẹp tựa như ngủ thiếp đi cũng mang theo ý cười.
Vợ của anh, tháng trước mới vừa tròn hai mươi tuổi.
Anh từ cổ cô rời đi hướng tới đôi môi mềm mại, “Ưm…..”
Trên đôi môi tràn ngập tê dại, cô gái đang mơ màng ngủ, căn bản không chú ý tới đôi tay của anh đã đưa vào phía dưới chăn, bắt đầu thăm dò thân thể mềm mại có lồi có lõm.
Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh và cô, tiếng thở gấp từ khóe miệng cô thoát ra.
“Ô…….” Cô hô hấp không kịp.
Anh từ trên môi cô rời đi, hai mắt đen đã đốt lên ngọn lửa cực nóng, cô xấu hổ nhìn chằm chằm vào mắt anh, lo lắng di chuyển thân thể, đây không phải phong cách của anh… Anh không phải sớm nên như hổ đói ăn cô vào trong bụng rồi sao?
Gò má cô trẳng noãn ửng hồng kiều diễm, ánh mắt lonh lanh như nước, lông mi thật dài khắc sâu trong lòng anh, anh dời tầm mắt đi chỗ khác: “Anh còn chưa tắm.”
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng anh đã biến mất sau của phòng tắm, lưu lại cô ngồi ôm chăn không biết như thế nào cho đúng, cô nhìn chằm chằm của phòng tắm.
Cô một nửa thấy tức giận, một nửa thấy may mắn, tức giận vì anh hôn cũng thành ra như vậy rồi, lại còn từ trên người cô tránh ra; may mắn là anh dừng lại kịp, nếu không tối nay cô nhất định giống như rất nhiều buổi tối trước, bị anh chơi đùa toàn thân bủn rủn, không thể rời giường!
Năm phút sau, tại thời điểm anh xuất hiện trước mặt cô chỉ với một chiếc khăn tắm vây quanh, cô biết cô sai lầm rồi, ban đêm của cô giờ mới bắt đầu.(con sói bắt đầu ăn khuya ^^)
Đài Bắc vào tháng tư, mưa dầm liên tiếp, bầu trời mây mù trắng xám giống như lưu luyến cái khoảng không gian này, thật lâu không tiêu tan, ánh mặt trời núp sau tầng mây, loáng thoáng lộ ra chút sáng ngời, đem vị trí chính tặng cho mưa tháng tư.
Thanh Minh đã qua hai tuần lễ rồi, trời mưa liên tục vẫn còn chưa kết thúc, mặc dù không phải mưa tầm tã, nhưng thi thoảng ngừng nghỉ thi thoảng rơi xuống, khắp nơi đều bị ướt nhẹp. Bầu trời vẫn luôn mờ mịt, đè nén tâm tình của mọi người, làm cái gì đều không hăng say.
Hai mươi tháng tư, ngày Cốc Vũ (Cốc vũ là một trong 24 tiết khí, có nghĩa là mưa rào)
Ngạn ngữ có nói: “Cốc Vũ không mưa, giao hồi điền chủ” (Cốc Vũ không mưa, trả đất cho điền chủ)
Năm nay Cốc Vũ đến xua tan sự lo lắng của mấy tuần lễ trước, sáng sớm trời bắt đầu trong, ánh mặt trời đã lâu không còn chiếu mãnh liệt cả vùng đất. Giống như trời ban cho Lăng Nguyên Ái Ái một ngày thật tốt, để cho cô dưới ánh mặt trời nghênh đón một sinh mạng kì diệu
Trong khoa phụ sản , quanh quẩn hành lang màu trắng là âm thanh y tá vội vã đi tới đi lui, khó có được thời tiết trong xanh, bệnh nhân trong bệnh viện so với mấy ngày trước càng đông hơn. Mặc dù sắp đến giờ tan việc nhưng bệnh nhân đến khám vẫn xếp hàng dài không dứt, cô y tá đã bận rộn một ngày, trên mặt nụ cười thiên sứ sớm đã bay đến cái góc nào rồi.
Cô y tá đi qua đi lại ở cửa, vẫn liếc mắt chú ý góc khuất nhất chính là cô gái kì quái, thân thể nho nhỏ co rúc trong cái áo choàng màu trắng, những sợi tóc đen dài che đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra hai con mắt to đen láy, có sự hoảng sợ cùng lo lắng.
Lăng Nguyên Ái vốn đang cố gắng che giấu mình căn bản không biết, chính mình trong tranh phục này lại khiến người khác chú ý.
Nơi này chính là khoa phụ sản, dạng người nào cô y tá chưa từng thấy, từ thiếu nữ ăn vụng lén lút tới nạo thai, cho tới vợ chồng trung niên muốn có con, cô ý tá đã sớm thấy nhưng không thể trách, giống như cô gái lén lút kia, nhất định là vị thành niên, gạt cha mẹ làm loạn với bạn trai,