XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Ông Xã, Đầu Hàng Đi

Tác giả: Ôn Nhu Diêu Diêu

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341459

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.

ô có điểm cũ, nhưng rất là dùng được. Hơn nữa…” Ánh mắt hắn xuyên thấu qua gương, ở trên người ta dạo qua một vòng: “dáng người không tệ”.
Thực tế chứng minh bộ dạng suất cũng có người tốt a! Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng theo dõi hắn. Diệp Hy chưa từng bao giờ hướng ta khen ngợi một câu như thế.
Hạ Tiểu Hoa sống cả đời, ngay cả lão ba thân sinh của chính mình, trước khi chết cũng chỉ nghẹn ra quá một câu: “Tiểu Hoa, ngươi thực TM tục nhưng may ra còn có điểm xinh đẹp a!”
Ta cười đến run rẩy cả người: “Tiên sinh, ánh mắt anh quả không sai a!”
Khố nhỏ cũng cười đến sáng lạn hoa đào: “Nói đi, cô muốn điều kiện gì?”
Ta vẫn như cũ cười đến run rẩy cả người: “Tùy anh!”. Ây, nói gì nói gì đi, nói dễ nghe hết thảy ta đều nhận.
Khố nhỏ cũng vẫn như cũ sáng lạn hoa đào: “Yên tâm, tôi tuy muốn tiềm quy tắc* cô, nhưng nhất định sẽ không bạc đãi cô.”
Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
*tiềm quy tắc ( hay còn gọi là quy tắc ngầm): ám chỉ sự đen tối trong ngành giải trí, đại khái 1 ca sĩ/ diễn viễn hạng 3 dựa vào đại gia bao dưỡng mà lấy được cơ hội lên TV, đóng phim. . . Những truyện tiềm quy tắc thường là người có tiền/nổi tiếng bao dưỡng kẻ khác.






Ta tiếp tục cười run rẩy hết cả người: “Tiềm quy tắc?”
Khố nhỏ tiếp tục sáng lạn hoa đào: “Tiềm quy tắc.”
Ta cười run rẩy hết cả người càng hung: “Anh muốn…”
Khố nhỏ sáng lạn hoa đào càng hăng say: “Tiềm quy tắc cô.”
Ta ngừng cười run rẩy hết cả người.
“Ha ha ha…”
“Nha đầu ngốc ngươi cười cái gì hả?”. Trợ lý Nhị hào đưa một xấp ảnh chụp thật dày quăng cho ta: “Bên ngoài thật xa đều nghe thấy thanh âm của ngươi, thực chói tai, rất làm cho người ta không thoải mái.”
Trợ lý Nhị hào từ xưa đến nay nổi tiếng bình tĩnh và bạo lực. Trường hợp bọn ta đang nhiệt huyết sôi trào vẫn có thể ung dung, thản nhiên; lúc bọn ta hăng say dùng bạo lực lại hoàn toàn có thể dùng bạo chế bạo.
Ta vì không muốn bị lấy bạo chế bạo, chỉ có thể cưỡng chế chính mình đang cười đến hoan hỷ tâm tình, một bên lật giở ảnh chụp, một bên vụng trộm nghẹn cười: “Đây là cái gì?”
“Ảnh chụp Diệp tam thiếu gia nhà ngươi lúc sáng nay, ta là từ tay phóng viên quen biết vất vả mới lấy được.” Nhị hào cau mày: “Ngươi như thế nào lại ăn mặc một bộ tiểu tam thế kia?”
Ta cúi đầu, liếc mắt một cái xem cái cổ áo cắt hình chữ V, thực vất vả mới đem thô tục nghẹn ở miệng, động vào Nhị hào chỉ có đổi lấy kết cục không tốt đẹp gì.
Ta cố gắng lật lật ảnh chụp. Quả thực là Diệp Hy, nha, thực đi đón máy bay.
“Hạ Tiểu Hoa, ngươi an tâm đi. Ta đã hỏi qua, sáng nay Diệp Hy quả thực có đi đến sân bay, nhưng không có tiếp Phương Lâm Lâm. Phỏng chừng hiện trường lúc đó phóng viên nhiều lắm, Phương Lâm Lâm thấy Diệp Hy cũng có chào hỏi vài câu nhưng cuối cùng vẫn là đi xe của mình.”
Ta nhất thời mặt than.
Kháo, sao không nói sớm! Làm lão nương nhanh nhanh chóng chóng đòi ly hôn.
Nhị hào không hổ là theo đuổi trường phái bình tĩnh, tiếp tục phân tích: “Cũng phải nói, Diệp Hy biết rõ Phương Lâm Lâm gần đây đang trở thành đề tài lợi hại, đi đến đâu khẳng định không thiếu giới truyền thông theo dõi, vì sao lại muốn đích thân đi đón máy bay đâu?”
Chính là, vì sao nha?
Ta gật đầu phụ họa, tiếp tục giở ảnh chụp.
Diệp Hy, hắn mặc trang phục thường ngày thực đẹp nha. Chậc chậc, nhìn xem cái kia, chân nhỏ thon dài, khuôn mặt tuấn tú…
Tay lật qua ảnh chụp một chút. Này này này—— đây là——
Ảnh chụp bối cảnh trong góc sáng sủa của đám người kia xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Vẫn như cũ không hề có chút thay đổi gì lớn lao, vẫn là trang phục thể thao vận động, vẫn là bóng hình đơn bạc đến xinh đẹp…
Nhị hào vẫn đang tiếp tục phân tích: “Chẳng lẽ Diệp tam công tử, nguyên bản muốn tiếp không phải là Phương Lâm Lâm?”
“Kháo, ngươi mới tiếp không phải là Phương Lâm Lâm, cả nhà ngươi tiếp cũng không phải là Phương Lâm Lâm!” Ta nhảy dựng lên mắng.
“Nha đầu ngươi kích động cái gì chứ?” Nhị hào trắng mắt liếc ta một cái: “Hắn tiếp là Phương Lâm Lâm, hắn từ đầu tới cuối tiếp là Phương Lâm Lâm, đã được chưa?”
Ta cảm thấy chính mình dường như đang nghẹn một khối đàm ở trong cổ họng, phun cũng ghê tởm mà không phun cũng ghê tởm.
Đem ảnh chụp cầm đến, nhìn lại thật sự chăm chú một lần nữa.
Quả nhiên là nàng!
Nguyên lai, là nàng!
Hắn một mình một người đến sân bay, hắn cố ý không muốn giải thích, hắn đột nhiên đối với ta ôn nhu, nguyên lai, thật là vì nàng.
Sớm đã biết chuyện đó, từ lúc trước khi kết hôn, từ lúc bắt đầu quen biết Diệp Hy, cũng đã biết.
Diệp Hy, hắn quả nhiên, là không thương ta.
Từ đầu tới cuối.
Di động trên bàn hóa trang bỗng dưng rung mãnh liệt.
Ta cầm đứng lên, tức giận “Uy” một tiếng lớn.
Bên kia một mảnh lặng im.
“Uy————————-” ta điên cuồng hét lên, nghe thấy th