
Tác giả: Ngạn Thiến
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134837
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/837 lượt.
đùa bỡn.
Chelsea vờn đủ, biết gậy thịt cũng đủ cứng, liền ngồi dậy, nắm eo cô, thoáng rời khỏi một chút rồi hung hăng thúc vào. Động tác thô lô như muốn đâm thủng cô mới cam tâm, trong cơ thể cô không hề nương tình mà va chạm tứ phía.
Mộ Sa cảm thấy thân thể của mình cứ bị xé toang, rồi khép lại, rồi bị xé, rồi khép lại. Từ tim đến xương đều đau nhức, đau đến mức suy nghĩ cũng chết lặng, đau đến nỗi cả người bắt đầu không ngừng run rẩy. Mộ Sa cắn chặt môi dưới khóc lặng lẽ, lòng uất nghẹn không chịu mở miệng xin hắn, huống chi bây giờ hắn như dã thú hoàn toàn bị dục vọng khống chế, dù cô lên tiếng cũng chưa chắc có tác dụng.
Vì lần đầu tiên bắn tinh dịch vào nên được bôi trơn, Chelsea ra vào càng thêm thuận lợi, tốc độ càng lúc càng nhanh, Mộ Sa bị hắn đẩy hướng về đầu giường, lại bị hắn kéo xuống, khống chế, giữ chặt eo ghìm trên giường, càng thêm dùng sức va chạm.
Tiếng thân thể chạm nhau vang vọng trong phòng, thỉnh thoảng vang lên tiếng Mộ Sa nức nở, kích thích Chelsea càng thêm điên cuồng đâm vào, gậy thịt cứng nóng to lớn kịch liệt ma sát được thành ruột mềm mại bó chặt.
Không biết bao lâu, Mộ Sa cảm thấy động tác ra vào hung mãnh của hắn dường như không hề dừng lại, cúc huyệt đang bị ép buộc nuốt vào nhả ra cây gậy cực lớn, và eo nhỏ bị va chạm đến không còn cảm giác, chỉ khi hắn hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất, thành ruột đau nóng cùng tê dại làm miệng cô bật ra tiếng rên khó nhịn: “A... Ugh... aa...”
Chelsea bị cúc huyệt thít chặt cũng không chịu nổi, tàn nhẫn ra vào vài chục lần, thân hình đột nhiên run lên, cuối cùng bắn ra.
“Á...” Mộ Sa bị chất lỏng nóng bỏng bắn vào chỗ sâu nhất kích thích, mắt tối sầm rốt cuộc không chịu nổi lại hôn mê bất tỉnh.
Nằm trên người cô thở dốc một hồi, mới rút gậy thịt đã mềm ra khỏi cúc huyệt, tuy rằng không nỡ đi ra nhưng nếu thêm một lần nữa e là sẽ giết chết cô.
Tuy đã mềm hơn nhưng thể tích gậy thịt vẫn còn khá lơn vừa kéo ra khỏi thì hỗn hợp máu và chất dịch trắng đục lập tức từ cửa huyệt sưng đỏ ào ra.
Chelsea kéo da thú qua lau, quả nhiên cúc huyệt bị rách nhiều. E là bên trong cũng bị xây xước.
Vốn định rửa sạch bôi thuốc cho cô, nhưng lại nhớ đến cô đã gạt hắn, lại tức tối quay đi không ngó ngàng đến. Ngày hôm sau Mộ Sa ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, mở mắt ra thì Chelsea đã đi săn, cả người đau như bị xe nghiến qua, đặc biệt là nơi giữa hai đùi lại càng đau làm cô muốn rơi nước mắt.
Cảm giác thế này cô rất quen thuộc, đã trải qua một lần, lần trước cô nằm trên giường gần một tuần mới khoẻ hẳn, tối hôm qua cảnh tượng lại tái diễn, Mộ Sa vừa đau lòng vừa khổ sở, Chelsea lại đối với cô như thế, cô nghĩ cô ở cùng hắn sẽ hạnh phúc, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc đã tan thành bọt nước, hắn lại lần nữa tổn thương cô, nhưng lần này không chỉ thân thể mà còn cả lòng cô cũng bị thương.
Đang buồn khổ, thì nghe tiếng gõ cửa, Mộ Sa hoảng hồn kéo da thú qua quấn kín người, mím môi không nói, hi vọng người bên ngoài nghĩ trong nhà không có ai sẽ bỏ đi.
Thăm Bệnh
“Mộ Sa, tôi biết cô trong đó, tôi có thể vào không?” Là tiếng của Ryan.
“Không thể, anh không thể vào.” Mộ Sa bây giờ không nhúc nhích được, cô cũng không muốn để anh ta thấy dáng vẻ thảm hại này.
Ngoài cửa yên lặng một lúc, tiếp theo lại truyền vào tiếng nói dịu dàng của Ryan: “Mộ Sa, tôi biết cô bị thương, đừng sợ, tôi vào rồi về liền, tin tôi đi.” Tiếp theo là tiếng đẩy cửa.
Mộ Sa tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cứ từ khoé mắt chảy xuống, giống như chỉ cần nhắm mắt thì sẽ không phải nhìn thấy gì, sẽ không ai thấy được bộ dạng thảm hại này của cô vậy.
Ryan từ từ đi về phía cô, để dược liệu vừa hái được ban sáng lên giường, vươn tay áp lên trán cô thăm dò, không bị sốt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhỏ nhẹ an ủi: “Đừng sợ, Mộ Sa, đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.”
Nói rồi đứng dậy vào phòng tắm nấu nước cho cô, rồi ôm cả cô và tấm da thú bỏ vào thùng tắm. Ngửi thấy mùi sau khi hoan ái nồng nặc trên người cô, biết cô hiện tại cần phải rửa sạch, mà cô chắc chắn không muốn hắn giúp đỡ, thế là cầm quần áo và dược liệu đến cho cô để bên cạnh, rồi xoay người sang đi nói: “Tôi ra ngoài cửa đợi, tự cô tắm rửa sạch đi, quần áo với thuốc tôi để đây, cô tắm xong nhớ bôi, làm xong kêu tôi.”
Mộ Sa từ đầu tới cuối đều nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa mới mở ra, nhìn quần áo và thuốc được để bên cạnh, nước mắt lại rơi xuống, lòng vô cùng biết ơn Ryan, tại sao Chelsea không được dịu dàng săn sóc như Ryan.
Mộ Sa tắm nước nóng, cảm thấy thư thái, lấy thuốc Ryan đưa bôi vào chỗ đau, bởi vì bị thương ở chỗ kia nên bôi thuốc không tiện, hơi động tí đã làm rách miệng vết thương, đau đến mức Mộ Sa phải hít hà. Cuối cùng cũng bôi xong, nghe Ryan cách ngoài cửa hỏi: “Xong chưa Mộ Sa? Tôi vào nhé.”
Mộ Sa nhanh chóng đứng dậy đáp: “Xong rồi.”
Ryan đẩy cửa vào, thật dịu dàng ôm ngang cô, đưa cô về phòng.
“Cám ơn anh.” Mộ Sa mím môi quay đầu sang bên khẽ nói cám ơn hắn, ngay lúc cô cần giúp đỡ nhất hắn lại mang thuốc đến thăm cô, nhất định là biết Chelsea đã làm gì cô,