Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Háo Sắc

Ông Xã Háo Sắc

Tác giả: An Tĩnh

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134662

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/662 lượt.

r>“Em yêu anh, Huân, em rất yêu, rất yêu anh!” cô muốn nói cho anh biết, cô muốn anh biết rằng, cô yêu anh.
Trái tim của Đường Huân như ngừng lại, sau đó cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Cám ơn em, anh cũng yêu em!”






Giọng nói của anh, có chút khàn khàn.
Cho tới bây giờ, anh đều cảm thấy giữa hai người bọn họ, cô đều hy sinh nhiều hơn, mặc dù nói anh cưng chiều cô, yêu thương cô, nhưng sao có thể nói cô không thương yêu anh, đau lòng vì anh, mọi chuyện đều nhân nhượng cho anh đây? Cô thậm chí còn dành cho anh tất cả tình thân, tình yêu của người nhà, cô cho anh một gia đình ấm áp.
Nếu không phải là cô, có thể anh sẽ lại trải qua cuộc sống như trước kia, nghe theo mệnh lệnh của cha, cưới một người phụ nữ mình không yêu, sau đó trải qua một đời mà không có chút tình cảm.
Cho nên, có thể gặp được cô là phúc khí lớn nhất đời này của anh, khiến cho cuộc sống của anh trở nên viên mãn.
Anh thề, sẽ yêu thương cô thật nhiều, yêu thương con của bọn họ, yêu cả người thân trong gia đình cô.
Cô chẳng qua mới chỉ mang thai bốn tháng mà thôi, vậy mà anh đã trà phạn bất tư*, đem ngủ không ngon, cả người gầy đi trong thấy, khiến cô vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
*miêu tả tâm trạng lo lắng, ăn uống không vô.
Nghĩ đến ban ngày anh còn phải trở về Đường thị làm trâu làm ngựa, buổi tối lạ ngủ không ngon, cho dù thân thể bằng sắt thì cũng sẽ không chịu nổi.
Vì muốn giảm bớt sự lo lắng của anh nên cô dứt khoát không trở về tiệm bán hoa nữa, rất vô trách nhiệm mà giao hết mọi việc cho Tiểu Khải, “nô lệ” Tiểu Khải đáng thương, dù sao thì cậu cũng có khả năng thiên phú, chỉ cần nhìn cô bó hoa một lần là có thể nhớ được, cứ như vậy chăm chỉ luyện tập, để cho cô có thể an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thai.
Cứ mỗi lẫn đến giấc trưa là cô đều bị mọi người bắt đi ngủ, nói đúng hơn là bởi vì muốn tốt cho cục cưng ở trong bụng nên mới kiên quyết bắt cô đi ngủ.
“Trừng Thần, tỉnh rồi à? Sao vậy, gặp ác mộng sao?” Đường Huân mới từ công ty trở về đã trông thấy cô ngây ngốc nhìn trần nhà, dáng vẻ thẫn thờ, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đừng sợ, không sao rồi, đã có anh ở đây.”
Nghe vậy, cô cười ngọt ngào, vươn tay ôm cổ anh, vùi mặt vào trong ngực anh.
“huân, em không có gặp ác mộng, ngược lại, em vừa mơ thấy một giấc mộng đẹp.”
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Mộng đẹp thế nào?”
“Em vừa mơ thấy hai đứa trẻ rất đáng yêu, khuôn mặt của bọn chúng rất là xinh xắn, vô cùng dễ mến, lại cười rất ngọt ngào, chúng còn chạy tới trước mặt em, gọi em là mẹ, khiến lòng em cũng cảm thấy mềm nhũn.” Cô nhắm mắt nói, hồi tưởng lại giọng nói non nớt trong giấc mơ tuyệt vời.
“Thật là một giấc mơ đẹp.” anh có thể tưởng tượng được.
Lẳng lặng hưởng thụ sự cưng chiều của anh, đột nhiên cô lại nhớ tới một vấn đề, cho nên mở miệng hỏi anh: “Huân, anh đã nghĩ tên cho con chưa?”
Vốn là cha Kỷ cũng muốn đặt tên cho cháu ngoại, bởi vì Lam Lam là do ông đặt tên, nguyên nhân cũng bởi vì Kỷ Thanh Lam đặt tên quá kinh khủng, cho nên ông mới tự động đổi tên trong giấy khai sinh cho Lam Lam là Vũ.
Nhưng mẹ Kỷ lại thấy khát vọng trong mắt Đường Huân. Bà hiểu rõ đứa bé này đối với anh rất quan trọng, cho nên muốn cha Kỷ nhường lại quyền đặt tên cho anh, đợi khi nào Kỷ Trừng Thần sinh đứa con thứ hai mới để cho ông đặt tên.
“Ừm.” Đường Huân gật đầu.
Cho tới giờ, anh vẫn luôn mong đợi được cùng với người con gái mà mình yêu thương tạo nên một mái ấm nhỏ, sinh thêm mấy cục cưng, thậm chí ngay cả tên cục cưng anh cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Năm đó, vì chuyện này mà anh bị bạn thân của mình cười nhạo, nhưng mà bây giờ nguyện vọng của anh đã trở thành sự thật, những cái tên kia đã có thể sử dụng rồi.
“Con trai thì gọi là Lập Hi, con gái thì gọi là Ký Bình, được không?” cho dù anh rất thích, nhưng cũng phải có sự đồng ý của cô mới được.
“Đường Lập Hi, Đường Ký Bình, Hi nhi, Bình nhi, tên rât hay!” cảm nhận được anh toàn bộ sự chút phúc vào trong những cái tên này, cô mừng rỡ gật đầu.
( Hi trong hy vọng, Bình trong bình an )
“Cám ơn em đã khen!” Anh cười.
“Đừng khách khí!” cô cũng thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của anh.
Nụ cười kia đã hấp dẫn anh, anh cúi người, đặt một nụ hôn lên môi cô, triền miên ngọt ngào, đầu lưỡi khẽ tách mở hàm răng, rồi sau đó dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Cô phát ra tiếng thở dốc nhẹ nhàng, khiến anh vốn chỉ muốn hôn môi cô, lại dần dần dời đi nơi khác, vành tai, cần cổ trắng mịn, cũng lần lượt lưu lại dấu hôn của anh. Lòng bàn tay cũng trượt vào bên trong áo ngu, vuốt ve bầu ngực mềm mại.
“Huân …” Cô khẽ run lên, toàn thân đều trở nên nhạy cảm.
Anh muốn tiến thêm một bước, đã ba tháng rồi kể từ lần làm tình trước, ba thàng này, mỗi ngày anh chỉ ôm cô ngủ, sự giày vò đáng sợ kia sắp bức anh phát điên.
Nhưng bởi vì bác sĩ đã căn dặn, ba tháng đầu mang thai, thai nhi vẫn chưa ổn định nên không thể ‘vận động’ quá mức kịch liệt.
Anh dừng tay, lại hôn một cái thật sâu, sa