Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Háo Sắc

Ông Xã Háo Sắc

Tác giả: An Tĩnh

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134674

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/674 lượt.

ủ thêm áo khoác cho cô, cũng che đi cảnh xuân.
Anh ngẩng đầu trừng mắt với đám người đang vây xem, đôi mắt lạnh lùng tức giận khiến cho người ta hoảng sợ, đám đông vây xem cũng lập tức vội vàng tản đi, chạy trối chết, dường như sợ chạy chậm một chút thì sẽ bị anh lôi đi đánh một trận nên thân vậy.
Kỷ Trừng Thấn vốn chỉ chuyên tâm an ủi cô bé, căn bản không biết cảnh xuân của mình đã sớm bị lộ ra ngoài, khi áo choàng khoác lên cơ thể mình thì cô mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
"A! Là anh à!" Cô vừa mừng vừa sợ kêu lên, không ngờ mình lại được gặp "ân nhân cứu mạng" một lần nữa.
"Mặc áo tử tế vào!" Đường Huân không biết cảm xúc khác thường đang nổi lên từ dưới đáy lòng mình là gì, anh không thể làm gì khác ngoài lớn tiếng ra lệnh cho cô, không muốn cô nhận ra sự khác lạ của anh.
Lời nói của anh làm cô phải cúi thấp đầu, xem một chút quần áo trên người mình, rõ ràng là nhìn xuyên thấu...
"A!" Mãi một lúc sau cô mới giật mình nhận ra cảnh xuân của mình bị lộ, lập tức lấy tay không cầm dù khép lại vạt áo.
Xấu hổ chết mất! Cô vậy mà lại để cho quần áo xộc xệch đứng trước mặt anh lâu như vậy, anh chắc chắn... chắc chắn là đã nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của cô rồi! Hơn nữa không chỉ mình anh... mà ngay cả những người xung quanh cũng thế...
Xấu hổ đến quên cả trời nghiêng đất lệch khiến cho cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy lỗ tai cô đỏ lên, đôi chân tuyết trắng vì ngồi xuống vẫn còn lộ ra ngoài váy, Đường Huân không khỏi nhíu mày lần nữa, cái loại cảm xúc kỳ lạ này, giống như. . . thứ thuộc về chính mình, lại bị người khác dòm ngó.
"Đứng lên." Anh không vui nói, thô lỗ kéo tay cô.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu, lúc Kỷ Trừng Thân vừa đứng dậy thì cảm thấy hoa mắt, lảo đảo ngã về phía anh.
Dường như đã đoán được phản ứng của cô, Đường Huân đưa tay ôm lấy cô, tay còn lại thì che mưa cho cả cô và cô bé.
"Ổn không?" Ngữ khí của anh rất nhạt, nhưng lại không che dấu được sự lo lắng trong đôi mắt.
Kỷ Trừng Thần không cách nào trả lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, đợi cho cơn hoa mắt kia qua đi.
Lúc này, cô bé đột nhiên đi lên, ôm lấy chân của cô, cất tiếng mềm nhũn: "Dì ơi... dì ơi..." Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Đối mặt với đối thủ mạnh, Đường Huân cũng chưa từng cảm thấy lúng túng, từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên anh gặp loại tình huống khiến mình phải luống cuống tay chân như thế này, anh không biết là nên để cho cô gái lớn đứng vững trước, hay là dỗ dành cô gái nhỏ ngừng khóc trước.






Thật may, cô gái lớn đã nhanh chóng đứng vững, bởi vì cô gái nhỏ đang ôm chặt cô.
Kỷ Trừng Thần cố gắng ôm lấy cô bé, sức nặng của cô bé khiến cô cảm thấy mình không thể đỡ nổi.
“Ôi. . . bé ngoan nào, dì. . .” Chữ ‘ôm’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì sức nặng trên tay cô đã chuyển tới tay Đường Huân – “Ơ?”
Đường Huân nhìn cánh tay gầy yếu của cô, cô bế được cô bé này mới là lạ.
“Cầm lấy!” Anh đem cây dù to nhét vào trong tay cô.
“Tôi tên là Đường Huân.” Thấy cô đang băn khoăn, anh chủ động nói tên mình.
“Cám ơn anh, anh Đường, tôi tên là Kỷ Trừng Thần.” Dựa vào lễ phép căn bản, cô cũng nói họ tên của mình.
“Anh làm ơn chờ một chút, để tôi hỏi con bé. Bé con, nhà con ở đâu? Dì đưa con về nhà nhé!” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô bé đang nằm trong ngực mình.
Cô ấy không biết cô bé này? Đường Huân có chút kinh ngạc nhướng mày.
Cô bé từ từ ngẩng đầu lên: “Con. . .con ở. . .” Cô bé khóc nức nở, bô bô nói ra một tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh. . .
Đường Huân nghe không hiểu thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó của con bé, nhưng Kỷ Trừng Thần lại hiểu được.
“Phiền anh đưa tôi đến. . .” Cô phiên dịch cái thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh đó rồi đọc cho anh.
Anh cảm thấy có chút khó tin, nhưng vẫn khởi động xe, chạy thẳng một đường tới địa chỉ nhà của cô bé.
Dọc theo đường đi, trong xe vang lên tiếng đùa giỡn của hai người con gái, một lớn một nhỏ.
“Cô có vẻ thích đùa giỡn với trẻ con nhỉ?” Nhìn dáng vẻ thuần thục của cô, chắc là hay chơi đùa với trẻ con: “Cô là giáo viên mẫu giáo à?”
Nghe vậy, cô nở một nụ cười dịu dàng: “Không, mặc dù có rất nhiều người nói tôi giống giáo viên mẫu giáo, nhưng tôi là chủ tiệm hoa, tôi mở một cửa hàng bán hoa ở gần khu trung tâm thương mại.”
“Hình như cô luôn có biện pháp đối với lũ trẻ?” Anh liếc mắt nhìn cô bé vừa rồi còn khóc sưng cả mắt, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm im trong ngực cô.
“Cái này. . . Bởi vì chị của tôi cũng có một đứa con, mà chị tôi lại hay bay ra nước ngoài, cho nên thằng bé đều là do một tay tôi chăm sóc, có thể vì vậy mà tôi luôn có cách dỗ dành trẻ con, hơn nữa, tôi cũng rất thích chơi với chúng.” Nói xong, cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh Đường hỏi như vậy, chẳng lẽ nhà anh không có trẻ con sao?”
“Ừ!”
“Thật ra thì lúc đầu, tôi cũng không có cách nào sống chung với chúng, cứ như kiểu. . .” Cô nhẹ giọng kể chuyện lúc mới bắt đầu trở thành dì út, một câu lại một câu, ngay cả cô bé đang nằm trong ngực cô


Ring ring