
Tác giả: Tiemanulk
Ngày cập nhật: 04:35 22/12/2015
Lượt xem: 134534
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.
” Tập đoàn Long Đằng ” phó tổng tài Đỗ Thiên Hải đang chống cằm ngồi trong phòng làm việc, ngồi ở trên ghế sô pha ghế tập trung suy nghĩ,vẻ mặt tuấn mỹ như vậy bởi vì ánh mắt chuyên chú kia mà càng bộc lộ thêm tính cách, có chứa mấy phần bình tĩnh. . . . . .
“Đỗ tiên sinh.”
“Hừ. . . . . .” Hắn giơ tay lên yêu cầu cô gái trước mặt đừng nói chuyện.Hắn lúc này không thể phân tâm,hắn cần tập trung tinh thần tìm kiếm mục tiêu. . . . . .
Cầm lấy một ít tấm ảnh ghép lại thành bức tranh, hắn đang cố gắng nhìn hình ảnh trên cái hộp so với tấm ảnh đang ghép sao cho cùng màu sắc, hơn nữa phải tìm được vị trí ứng với nó.
“Đỗ tiên sinh,tôi sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của anh.” Đông Ánh Thần uyển chuyển nhắc nhở hắn, có thể cùng cô nói chuyện quan trọng cho xong trước hay không.Hắn lại tiếp tục “Hưu nhàn hoạt động” .Cô không phải không biết bọn họ là ” Tập đoàn Long Đằng ” công việc “tự do” đến cỡ nào, nhưng người đàn ông này công việc thái độ thật đúng là nhàn hạ đến làm cho cô có chút bực mình.
“. . . . . . Rốt cuộc tìm được ngươi.” Đỗ Thiên Hải đè xuống dự tính hợp lại một tấm mảnh ghép cuối cùng lại thành bức tranh, ngẩng đầu, duỗi lưng dài thật mỏi, lấy ly trà lên uống một hớp.
“Xin hỏi,tôi hiện tại có thể nói chuyện sao?” Nhìn hắn dường như “Xong việc”, Đông Ánh Thần mới mở miệng hỏi hắn.
“Có thể, bất quá xin nói ngắn gọn, tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn.” Đỗ Thiên Hải nhìn đồng hồ đeo tay một chút, dáng vẻ bắt đầu bận rộn, muốn cô hãy bớt sàm ngôn đi, đừng chậm trễ thời gian quý giá của hắn.
Bất quá, hắn nghĩ lời cô có thể nói chắc cũng chỉ là”Nói nhảm” mà thôi, bởi vì hắn nhớ được có lần hắn đã đem lời rất rõ ràng nói xong với cô, tất cả công việc cũng nói xong rồi.Hôm nay cô lại cầu xin hắn thêm một lần, chuyện cũng sẽ không thể thay đổi. Mặc dù hắn từ trước đến giờ tôn trọng cuộc sống tự do trôi qua theo ý thích, nhưng về phương diện công việc hắn luôn luôn giải quyết theo việc chung, không có thể thương lượng đường sống .
“Tốt,tôi sẽ .” Cô lộ ra vẻ cười nhạt, nghĩ thầm mình cũng không muốn lãng phí thời gian, so với hắn hơn vội vả hơn cô sớm một chút giải quyết chuyện này.
“Về việc lần trước chúng ta nói tới ——”
“Chờ một chút.” Đỗ Thiên Hải lấy ra điện thoại cầm tay, nhưng ngay sau đó lại nói.”A, bảo bối. . . . . .”
Hắn lộ hàm răng trắng noãn, chân dài khẽ nhướng lên, dựa ra phía sau một chút, không e dè địa ở trước mặt Đông Ánh Thần cùng tình nhân hàn huyên, tình thoại liên tục.
“Em nhớ anh đến ăn không ngon a? Thật đáng thương nha. . . . . . Có,anh dĩ nhiên cũng có muốn, bảo bối, chờ anh tan việc lập tức đi tìm em, nhưng em cũng đừng ăn mặc quá gợi cảm, vậy sẽ hại anh chảy máu mũi . . . . . .” Hắn không coi ai ra gì trêu chọc tình nhân của, kế hoạch hẹn hò ban đêm.
Mắt hạnh của Đông Ánh Thần lạnh nhạt lườm, im lặng không lên tiếng ngồi ở đối diện hắn.Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đang dần gợn sóng, cảm giác mình sắp nôn ra máu.
Người đàn ông này trong mắt như không có người!Một khắc trước mới chịu cho cô nói ngắn gọn, bày ra một dáng vẻ bận rộn, nhưng bây giờ lại đem cô gạt sang một bên nghe hắn nói chuyện yêu đương, trong nháy mắt biến thành tình thánh trong miệng đầy lời ngon tiếng ngọt,hắn cho là thời gian của cô không phải là thời gian sao?
Cô theo dõi hắn nụ cười tùy tiện của hắn, bỗng nhiên lại có cảm giác bị chơi đùa, cảm thấy hắn nói không chừng là cố ý muốn coi thường sự tồn tại của cô, làm cô biết địa vị mình đến cỡ nào bé nhỏ không đáng kể, căn bản không đáng để hắn đặt trong mắt.
Tình cảnh trước mắt thật khó khăn. Bởi vì cô đáp ứng giúp em trai trở lại tiếp nhận kinh doanh công ty.Trong hai tháng này cô đều hướng người cúi đầu chung quanh, đã nhìn không ít sắc mặt mọi người, cũng nghe rất nhiều lời nói lạnh nhạt. Có lẽ cùng cùng với những người mắng xối xả cô, người đàn ông này không tỏ thái độ kêu ngạo với cô, coi như là rất có”Phong độ”. . . . . .
A. . . . Cô ở trong lòng tự giễu , vừa nghĩ tới”Long Đằng” là chủ nợ lớn nhất của công ty cô, cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa cũng có thể nhịn được,trong lòng biết rõ mình bây giờ cũng không có nửa điểm đắc tội tiền vốn của hắn.
“Đông tiểu thư,cô rốt cuộc có chuyện gì muốn?” Cúp điện thoại, lại thấy cô thất thần không nghe được câu hỏi của hắn.Điều này làm cho khẩu khí Đỗ Thiên Hải có chút không kiên nhẫn.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Thiên Hải vừa đồng tình vừa lắc đầu.Đông Ánh Thần không khó suy đoán ý nghĩ của hắn lúc này, cho nên lại phải tốn hao nhiều sức lực khắc chế cảm xúc phập phồng trong lòng, an ủi mình có thể nhịn thì nhịn, ngàn vạn không thể vào lúc này đắc tội hắn. . . . . . Ngàn vạn không được. . . . . .
“Anh không có, nhưng nếu như anh kết hôn với tôi, có thể bớt đi ba ngày bị hai đầu cha mẹ thúc dục cưới, không cần lại bị buộc đi tham gia những buổi tiệc gặp mặt anh không có chút hứng thú nào.” Cô kiên định, cô gắng dùng giọng bình tĩnh nói với người đàn ông kêu ngạo về mục đính và nguyên nhân