
Tác giả: Lâm Phi
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134664
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/664 lượt.
ấy thêm thật nhiều dũng khí để công khai bí mật.
“Mẹ ngoài ý muốn nghe được chuyện này, phát hiện cô gái đó lại là bạn học của mẹ thời đại học, cô ấy tốt bụng dũng cảm, lại từng mạo hiểm cứu mẹ một mạng khi đang làm nhiệm vụ nguy hiểm, chuyện của cô ấy mẹ dĩ nhiên không thể ngồi yên vờ như không thấy, thời điểm mẹ tìm thấy cô ấy, cô ấy đang bị trọng thương lại chuẩn bị lâm bồn, ngay sau đó mẹ vội vàng giúp cô ấy sinh hạ đứa bé, cô ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng cầu xin mẹ chăm sóc con của cô ấy, sau đó cô ấy không bao giờ mở mắt ra được nữa.”
Lẳng lặng nghe bà nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không muốn làm gián đoạn bà nhớ lại, trên thực tế cô cũng đã mơ hồ đoán ra điều gì, lại không có dũng khí mở miệng.
“mẹ tuân thủ lời hứa đem đứa bé trở về Đài Loan chăm sóc như con đẻ của mình, mà đường khẩu Hongkong mấy năm trải qua hỗn loạn, ngày đó âm mưu soán vị bị vạch trần, lão đại đã sớm có tên chẳng có quyền, ông ta rốt cuộc biết được chân tướng, huy động mọi người tìm lại đứa nhỏ trở về, một mặt cũng đem người lòng dạ độc ác đó đuổi cùng giết tuyệt, ngày đứa nhỏ đó tốt nghiệp tiểu học, hai phe đồng thời tìm tới cửa, mẹ không có thời gian chờ viện binh, liền đơn thương độc mã chạy tới hiện trường, nhìn thấy hình ảnh tranh giành đẫm máu làm đứa nhỏ hoảng sợ. . . . .”
“Sinh mệnh của được đỡ đẻ trong tay Y Vịnh Tình ta, coi như là Diêm La vương cũng đừng nên có hành động thiếu suy nghĩ, vết sẹo trên bắp chân mẹ chính là do chiến tích lưu lại, Tiếc nuối nhất chính là lão đại kia vẫn bất hạnh mất mạng,” Bà khẽ vuốt dấu vết trên đùi, trận chiến ác liệt năm đó cơ hồ muốn lấy đi mạng nhỏ của bà, “Cũng may mẹ cũng không thường xuyên mặc váy, vết sẹo này cũng không có ảnh hưởng gì.”
Thượng Quan Phiên Phiên nghĩ ngay cả thiên thần cũng không có khả năng chữa lành thương tổn có bao nhiêu đau đớn đó, tay che cái miệng nhỏ nhắn nước mắt cô tuôn như mưa, người mẹ liều mạng bảo vệ đứa con, dù chết cũng muốn bảo vệ đứa con. . . ..
Cô không ngừng khóc sụt sùi, Y Vịnh Tình vạn phần đau lòng, “Mẹ bị thương thật không thấm vào đâu, mẹ lo lắng nhất là trong lòng đứa nhỏ đứa nhỏ đáng thương đó sẽ lưu lại ám ảnh, kỳ quái là, sau khi về nhà tỉnh dậy đứa bé đó cư nhiên lại không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, trừ thường xuyên gặp ác mộng ra, cuộc sống và nghỉ ngơi vẫn hoàn toàn như bình thường, nghe nói đây là sau khi bị thương thường bị mất một đoạn trí nhớ ngắn, vốn mẹ muốn mượn phương pháp thôi miên, trừ tận gốc tất cả các điều không vui trong tâm hồn đứa bé kia, đồng thời lại lo lắng thôi miên không cẩn thận sẽ khiến mất đi khả năng của đứa bé, sợ rằng sẽ càng khiến đứa trẻ khó chấp nhận. . . . .trải qua thương lượng, chúng ta quyết định đưa đứa bé ra nước ngoài, thay đổi hoàn cảnh sống không biết có thể khiến đưa bé xóa tan ác mộng, chúng ta thuận đường còn có thể chuyên tâm xử lý sạch sẽ cái sự kiện đó.”
Y Vịnh Tình nói được một đoạn, Thượng Quan Phiên Phiên đã khóc rống thất thanh, “Cho nên mọi người đều biết con không phải là. . . .”
“Chỉ có các bề trên biết, ngày gặp chuyện không may đó vừa đúng lúc Thác Dương tham gia trại hè, sau đó đều giống con cho rằng mẹ hành động bất tiện là do tai nạn xe cộ.” Thượng Quan Phiên Phiên im lặng không nói, Y Vịnh Tình cũng không nhịn được nghẹn ngào.
“Không biết bây giờ nói chuyện này có phải quá sớm hay không, thật ra thì con vốn họ Hàn, nếu như. . . .nếu như con có kế hoạch muốn kết hôn sinh con, con có thể suy tính khôi phúc lại họ thật của mình, không cần quá lo lắng về chúng ta, mẹ nói là. . . . .con vĩnh viễn đều là đứa con gái mẹ kiêu ngạo nhất, bất kể thế nào cũng không thể thay đổi được.” Có phải tuổi càng lớn, con người liền thay đổi càng trở nên yếu ớt, bà nhớ trước kia bà không có thích khóc như vậy.
Giống như mẹ ruột thương yêu vô hạn, trong lòng Thượng Quan Phiên Phiên như có từng trận từng trận sóng nhấp nhô, đã từng, cô hy vọng mình không phải là Thượng Quan Phiên Phiên, nhưng cô may mắn biết bao khi được cha mẹ vô cùng yêu thương, nếu như không có gia đình Thượng Quan, bây giờ cô sẽ lưu lạc phương nào? Hoặc có thể cô sẽ không có cái duyên đi tới thế giới này.
Cô cùng người đàn ông đó có quan hệ máu mủ hay không đã không còn quan trọng, dù sao bất kể cô có là em gái, hay là một người phụ nữ bình thường, anh cũng sẽ không yêu cô.
Cô thiếu chút nữa rơi xuống địa ngục, giờ khắc này lại bỗng nhiên được cứu vớt trở lại, không phải là trong lòng cô biến thái, cô không phải là ác ma, cô không tạo nghiệp chướng. . ..
Cô rất cảm tạ trời xanh rồi, có cơ hội sống lại, cô tại sao có thể phụ lòng ân đức được phép sống lại lần nữa? Cô không thể tàn nhẫn xóa đi hình tượng con gái hoàn mĩ trong lòng cha mẹ.
“Mẹ, con vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ là đứa con gái khiến Thượng Quan gia kiêu ngạo nhất....”
Nếu như, cô sớm biết bọn họ thật ra không có quan hệ máu mủ, có lẽ cô vãn sẽ có dũng khí cố chấp tiếp tục bước xuống nữa, nhưng mà, khi chính miệng anh nói rằng bất kể họ có là anh em hay không, anh cũng sẽ không có tình cảm nam nữ đối với cô, thì cô