
Tác giả: Hi Vũ Yên
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 134775
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.
tình huống này là sao? Nhìn lại tất cả mã mố, đúng là số của Vũ Hạm.
"Ông là ai? Vì sao lại có điện thoại của vợ tôi?" Lâm Trí nghi ngờ nói.
"A, ra là vậy, có một người đàn ông nhờ vả tôi, muốn tôi tạm thời chăm sóc cô gái này." Đối phương trả lời, Lâm Trí cẩn thận lắng nghe thì nhận ra đây là giọng nói bản địa.
"Tôi là chồng cô ấy, hãy bảo cô ấy nghe điện thoại, nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?" Lâm Trí vừa nói vừa chạy ra ngoài.
"Chúng tôi đang ở khách sạn Côn Minh, tiên sinh, phu nhân ngài được người ta ôm tới, hình như còn chưa tỉnh lại, không biết là tại sao nữa? Người kia nói không có việc gì, qua một lúc sẽ tỉnh."
Lâm Trí ra cửa gọi xe, ước chừng khoảng 20\' thì tới khách sạn. Mà một người đàn ông gần sáu mươi tuổi đúng ở ngoài cửa chờ.
"Anh là?" Ông ta thấy Lâm Trí đến liền hỏi.
"Tôi là Lâm Trí, tôi tới tìm vợ mình-- Quan Vũ Hạm." Lâm Trí lo lắng giải thích nói.
"Lâm tiên sinh mời đi theo tôi." Người đàn ông dẫn Lâm Trí đi vào. Người này vừa nhìn cũng rất đàng hoàng, thấy lưng có chút cong, nhìn thân thể hình như không tốt.
"Xin hỏi ông: làm sao ông lại gặp được vợ của tôi vậy?" Lâm Trí tò mò hỏi.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tôi đã đồng ý với đối phương là sẽ không nói bất kì điều gì cho người có liên quan với cô ấy, bao gồm cả chồng cô ấy." Ông ta quay đầu lại nói, trong ánh mắt giống như cầu xin Lâm Tri không nên hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì. "Ông à, làm phiền ông." Lâm Trí lấy ra một xấp tiền đưa cho ông ta.
"Chàng trai, làm người phải có chữ tín, tôi đã đồng ý với người khác, nhất định sẽ làm được." Nhìn thân thể ông ta suy yếu, không ngờ lại có ý chí kiên quyết như vậy, đối mặt với một xấp tiền mà không chút dao dộng, làm cho người ta bội phục.
"Ông à, tôi không có ý gì khác, xin ông nhận lấy, coi như tôi bày tỏ tấm lòng cảm ơn." Lâm Trí kín đáo đưa cho ông ta.
Trong ngực có chút phản ứng, hình như Vũ Hạm sắp tỉnh lại.
"Người xấu. . . . . . . . . . . . Người xấu. . . . . ." Vũ Hạm đứt quãng nói xong.
"Vợ à, không sao đâu, em đã an toàn rồi." Lâm Trí đau lòng nói.
"Người xấu, người xấu. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.
Lâm Trí nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán cô.
"Vợ à, anh không biết em bị uất ức gì? Chẳng qua anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó." Lâm Trí độc ác nói. Quan Vũ Hạm tỉnh dậy.
"...tôi, ở đây là. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm dùng sức nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra.
"Ô ô. . . . . . . . ." Cô khóc lên.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, em làm sao vậy? Là tôi đây." Lâm Trí nhìn cô nói. Quan Vũ Hạm không nói lời nào, chỉ không ngừng khóc lóc. Lâm Trí nhìn thấy mà đau lòng.
Trở lại khách sạn, Quan Vũ Hạm không nói câu nào.
"A lô? Là tôi -- Lâm Trí đây, cảnh sát dẫn người đi chưa? Tên đó đã tỉnh chưa?" Lâm Trí đi ra bên ngoài gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch. Cậu tin tưởng chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, Vũ Hạm không chỉ đụng phải kẻ xấu, mà cũng không thể nào trùng hợp, nhất định sau lưng có một âm mưu. Nọi chuyện xảy ra gần đây cũng rất kì lạ.
"Lâm tiên sinh, người đàn ông kia đã được đưa tới bệnh viện, cảnh sát đã lấy khẩu cung, còn vợ của anh thì sao?"
"Tôi đã tìm được cô ấy, tên đó đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ tới đó một chuyến." Lâm Trí lạnh lùng nói, đối phương cảm thấy một dòng nước lạnh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, vì vậy cái gì cũng không dám nói, chỉ ngoan ngoãn nói cho cậu biết địa chỉ.
Lâm Trí cúp điện thoại, nghĩ thầm: rốt cuộc là ai đã hạ thuốc với Vũ Hạm? Là ai mang cô tới khách sạn? Và ai đã đánh ngất người kia? Chẳng lẽ là. . . . . . . . .
"Vợ à, em nằm xuống nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài một chút, nhớ là không được ra ngoài." Lâm Trí cầm một cái chăn lông mỏng đắp lên cho Vũ Hạm, mang theo một bụng nghi ngờ ra cửa.
Sau khi Lâm Trí đi, Quan Vũ Hạm mở mắt. Cô không ngủ được, mà gần đây làm sao vậy? Một lần lại một lần bị đánh bất ngờ, rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai? Lại còn nhiều lần xuống tay với cô như vậy, mà cái bóng đen hôm nay đã làm gì cô? Vì sao bụng lại đau?. Hai lần trước cũng không có nói cho Lâm Trí biết, lần này lại trùng hợp hay là mưu tính? Giống như đối phương không làm được việc thì sẽ không chịu bỏ qua, như vậy còn có lần sau hay không, thật là đáng sợ, là ai? Chẳng lẽ là -- cô ta?
Bệnh viện.
Lâm Trí đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Cậu đi tới. Người đàn ông nghe thấy có tiếng bước chân, liền mở mắt, vừa thấy người đến là người lạ, thì cho là cảnh sát, cho nên lại nhắm nghiền mắt.
"Anh là ai?" Lâm Trí lạnh lùng nói. Người đàn ông nghe thấy một loại âm thanh sâu thẳm, giống như truyền lên từ vực sâu, thì khẽ mở mắt, chỉ là không thèm để ý. Người đàn ông vốn không thèm để Lâm Trí trong mắt, nhìn cậu còn trẻ, khẳng định không có chức quyền gì.
"Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi." Lâm Trí lại mở miệng nói. Người đàn ông trên giường bị âm thanh lạnh lùng này làm trấn động, không ngờ thằng nhóc trước mắt này, lại có vẻ mặt l