XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Ông Xã Ngốc Nghếch Rất Điên Cuồng

Tác giả: Hi Vũ Yên

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 134693

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/693 lượt.

u điên cuồng, khiến cậu không thể rời bỏ được.
Thấy cô có chút bận tâm, không thể hù dọa cô được. Vì vậy…
“Thật xin lỗi, bà xã, có biết vì sao vừa nãy anh lại phát giận không? Bởi vì “
Quan Vũ Hạm không chớp mắt nghe Lâm Trí nói, rất nhập tâm.
“Bởi vì, anh nghĩ muốn em nữa” Lâm Trí đưa miệng đến gần lỗ tai Quan Vũ Hạm nói. Quan Vũ Hạm biết mình bị trúng chiêu.
“Anh không đứng đắn.” Quan Vũ Hạm nở nụ cười.
Lâm Trí thấy Quan Vũ Hạm cười, cậu cũng yên tâm hơn, gương mặt lại cười nhiều hơn? Không biết tại sao mình lại trở nên thương cảm như vậy nữa, tính cách trẻ con cũng từ từ biến mất. Có lẽ đây chính là yêu? Yêu 1 người nên có trách nhiệm hơn?
Sau khi kết hôn Lâm Trí đang dần dần trưởng thành, trước mắt không còn là cậu nhóc, mà là 1 người đàn ông thành thục, có khí chất đàn ông, mạnh mẽ bảo vệ người phụ nữ của mình, giống như con báo con tùy thời phát động.
“Bà xã yêu quý, rốt cuộc lúc nào thì dì cả của em trở về vậy?”
“Để làm chi?”
“Em thật độc ác khiến người ta khó chịu.” Lâm Trí cố ý giả bộ khổ sở nói.
“Anh thật hết thuốc chữa.”
“Muốn, chính là muốn, em chờ đấy, anh muốn cùng em tính lãi suất. Một lần cũng không thể thiếu.
Lâm Trí mang bộ mặt nghiêm chỉnh nói, rồi bắt đầu tính toán.






Sau đó mỗi ngày ngoài việc Lâm Trí đi làm cùng bà xã, còn thường ra ngoài trong lúc làm việc. Có lúc sau bữa cơm chiều cũng sẽ ra ngoài, làm như đặc biệt thần bí. Khiến Quan Vũ Hạm cũng thấy tò mò.
"Lâm Trí, gần đây anh rất bận hả?" Mỗi lần Quan Vũ Hạm gọi tên Lâm Trí, thì nói rõ trong lòng rất lo lắng cho cậu, cũng vì quan tâm mà thôi.
"Anh chỉ đi ra ngoài vận động một chút, trước kia anh cũng thường đi ra ngoài vận động, nhưng kể từ khi trong nhà có bà xã, nên anh mới không chịu ra cửa. Bây giờ nhìn em anh liền phát hỏa, không ra rèn luyện thì làm sao được! Mà anh cũng không thể để em trai của mình đứng nghiêm, thật sự rất khổ sở." Lâm Trí giả bộ đáng thương nói. Cậu cũng thật có tài, vẻ mặt cực kỳ phong phú.
Quan Vũ Hạm bị trêu chọc cười ha ha.
"Này? Bà xã, được rồi chứ?"
Chỉ chốc lát sau, Lâm Trí đi vào, sắc mặt rất kém.
“Thế nào?” Quan Vũ Hạm đi lên hỏi
“Em mau mặc quần áo tử tế vào, chúng ta ra ngoài một chút. Anh ở phía dưới chờ em.” Lâm Trí rời đi. Vũ Hạm cảm thấy có dự cảm xấu. Vội vã thay xong quần áo, đi theo ra ngoài.
“Lâm Trí, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi?”
“Em lên xe trước đi.” Lâm Trí mở cửa xe ý bảo Vũ Hạm đi lên.
Xe khởi động, trừ tài xế là chú Lý, còn có Lâm Đông ngồi phía trước, Quan Vũ Hạm và Lâm Trí ngồi phía sau. Bởi vì có cha chồng ở đây, Quan Vũ Hạm cũng không dám nói linh tinh, mặc dù cũng rất tò mò đã trễ thế này muốn đi đâu? Nhưng lại không dám hỏi, muốn dùng ánh mắt ra hiệu Lâm Trí nói cho cô biết, nhưng Lâm Trí chỉ cố tình nhìn về phía trước. Cho nên không nhận được ám hiệu.
Thật ra thì, Lâm Trí không dám nhìn cô, cậu nên nói như thế nào cho cô biết thì mới có thể giảm bớt nổi đau cho cô.
Xe vẫn chạy, không có một ai nói chuyện, yên tĩnh đến nổi hít thở không thông, mà Quan Vũ Hạm nhẹ nhàng đụng Lâm Trí một cái, làm ra nét mặt dò hỏi, hi vọng có thể biết được đáp án.
“Vũ Hạm” Lâm Trí gọi tên cô, nhưng không có tiếp tục nói gì. Quan Vũ Hạm liền thấy lo lắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
“Cha? Chúng ta đang đi đâu vậy?” Quan Vũ Hạm vừa thấy nét mặt Lâm Trí cũng biết chuyện này có liên quan tới cô.
Lâm Đông nghe Vũ Hạm gọi cha, trong lòng cũng thấy rất đau, con trai không dám nói, chỉ có ông nên nói thôi. Mặc dù vẫn sẽ khiến cô tổn thương, thế nhưng đành phải đối mặt.
“Hạm Hạm, con… cha mẹ của con, trên đường về nhà xảy ra chút chuyện.” Lâm Đông nói ra từng câu. Trong cổ họng giống như có tảng đá chặn lại, không thể nói ra câu kế tiếp.
Quan Vũ Hạm ngơ ngác không nói câu nào, giọt nước mắt từ từ lăn xuống, Lâm Trí nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
Nước mắt cũng nhanh thấm ướt quần áo Lâm Trí, cha con Lâm Đông thấy Quan Vũ Hạm như vậy cũng rất đau lòng.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Quan Vũ Hạm mở cửa xe đi ra ngoài đầu tiên, gần như lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đăng kí.
Tra xét mới biết cha mẹ vẫn còn ở trong phòng phẩu thuật. Liền chạy như điện về phía phòng phẩu thuật. Cô không biết mình đã tới đó như thế nào, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nhưng cô không thể gục ngã, cha mẹ cần cô, bởi vì bọn họ yêu cô, cho nên bọn họ sẽ không thể bỏ rơi con gái của mình, bàn tay Lâm Trí vẫn đỡ bả vai cô, nhưng cô muốn cha mẹ của mình bình an.
Ước chừng qua hơn một giờ, bác sĩ mới đi ra, lắc đầu một cái.
“Quá muộn, chúng tôi đã hết sức. Vào thăm một lát đi! Còn một người khác chúng tôi sẽ cố gắng.” Bác sĩ nói xong đi về phía căn phòng khác, thì ra là cha Quan Vũ Hạm ở cách vách.
Trước mặt Quan Vũ Hạm bỗng tối sầm, không chịu nổi nữa, chính mình dùng sức đánh mình vài cái, để cho bản thân giữ vững tỉnh táo, chạy nhanh vào phòng phẩu thuật. Lâm Trí nhìn cô như thế, bản thân cũng thấy đau lòng.