
Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341037
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1037 lượt.
cho anh cảm thấy không đúng mực, nhưng mà anh cũng không nên lựa chọn trốn tránh hay lui bước.
Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của anh đối với tổng giám đốc, cô cũng không phải là người chịu chấp nhận bị người khác cự tuyệt, cho nên giờ khắc này anh đã có quyết định, không cần đến ba ngày mà ngay bây giờ anh có thể cho tổng giám đốc đáp án rồi.
Hít sâu một hơi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn bữa trưa phong phú trước mặt, Viêm Liệt nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dường như ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải mất đi màu sắc…
Ngày ước định thứ nhất, trừ buổi sáng gặp mặt và buổi trưa đưa đến cơm trưa ra, không có xảy ra chuyện gì khác, chỉ là tin đồn ngày càng lớn hơn. Chỗ ở của Viêm Liệt là khu kí túc của công ty, rất nhiều nhân viên công ty cũng ở đó, mặc dù Bắc Đường Yên coi như cũng khiêm tốn, nhưng nhân viên công ty đối với xe của tổng giám đốc là rất quen thuộc, một màn lúc sáng kia, đã bị vài người thấy, sau đó lén lút truyền ra. Nhưng mà lần này hình như là có chuyện lạ rồi, mọi người đồn đãi cũng không dám quá lộ liễu, chỉ là ở trong bóng tối tìm mấy người bạn mà thì thầm to nhỏ, nhưng chỉ cần như thế cũng đã có rất nhiều người biết, nhưng không bao gồm Viêm Liệt.
Khi Viêm Liệt tan ca trở về nhà trọ của mình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hiện tại không khí trong công ty có chút quái dị, anh bị mọi người nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nếu không phải là anh đã có kinh nghiệm từ thời đại học, anh chắc là sẽ không chịu nổi.
Anh đang vừa nấu món cá đơn giản vừa quay đầu nhìn tài liệu một chút, anh mới vừa vào công ty còn có rất nhiều điều phải học tập, chỉ là nhìn một chút cảm thấy khó khăn nên lại thôi. Bỗng nhiên nghĩ tới Bắc Đường Yên, cô không phải là một người phụ nữ hết sức xinh đẹp, nhưng cô lại có phong cách tuyệt đối chói mắt hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chỉ cần cô đứng chỗ nào, là có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh. Đối với kiểu phụ nữ như Bắc Đường Yên mà nói, tướng mạo không quan trọng, quan trọng là phong cách và năng lực.
Hơn nữa, cô rất sắc sảo, rất đặc biệt, rất có tư vị, điều này không phải bất cứ người phụ nữ bình thường nào cũng có được, cho nên suy cho cùng anh vẫn cảm thấy cô là xinh đẹp nhất.
Viêm Liệt nghĩ tới đó liền nở ra một nụ cười ngây ngốc. Thật ra thì, lúc gặp nhau trong thang máy cũng không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy Bắc Đường Yên, bởi vì trường đại học mà anh học chính là Học viện quốc gia, hàng năm Bắc Đường Yên sẽ được mời làm khách mời đặc biệt của hội thảo tài chính đến Học viện để chia sẻ kinh nghiệm, mà buổi hội thảo đó anh cũng tham gia. Đó cũng chính là lần đầu tiên anh ở dưới khán đài nhìn thấy Bắc Đường Yên, từ đó anh mới lập chí muốn tạo dựng danh tiếng ở trong giới tài chính. Anh cũng đã lấy hình ảnh người phụ nữ cứng cỏi trên khán đài kia làm thần tượng của mình.
Mở tin nhắn ra, chỉ có mấy hàng chữ: “ Em đồng ý không gặp mặt anh, nhưng em sợ anh sẽ quên mất ước định của chúng ta, cho nên em vẫn muốn nhắc nhở cả em và anh. Sau đó rất nghiêm túc nói cho anh biết, em đối với anh là nghiêm túc, cho nên, anh cũng phải nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ đấy. Được rồi, nói hết lời rồi, nghỉ ngơi sớm một chút nha. Chúc ngủ ngon, hoàng tử của em!”
Chỉ mấy hàng chữ thôi cũng đã biểu lộ ra sự chân thành cùng bá đạo của cô, Viêm Liệt cảm giác tim của mình đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Không thể không nghĩ tới cự tuyệt, nhưng thật sự là không có cách nào cự tuyệt.
“Ngủ ngon.” Anh có chút khẩn trương nhắn lại hai chữ, Viêm Liệt đem điện thoại di động nắm ở trong tay thật chặt, đặt ở gần vị trí trái tim.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba, tổng giám đốc tiếp tục biến mất, mọi người bắt đầu suy đoán, nguyên nhân gì cũng có thể nghĩ ra được, nhưng có lẽ cũng chỉ có Viêm Liệt mới biết nguyên nhân thực sự. Cô đã nói trong ba ngày sẽ không để cho anh nhìn thấy cô.
Nhưng chỉ có người là không thấy, còn bữa trưa vẫn được đưa đến như cũ, trước khi tan ca năm phút sẽ đưa đến trước của phòng làm việc của Viêm Liệt. Đồng nghiệp xung quanh Viêm Liệt cũng bị náo động, suốt ngày đuổi theo Viêm Liệt hỏi thăm tin tức. Mà Âu Nhược Nhã luôn chú ý đến Viêm Liệt tất nhiên cũng hành động. Buổi trưa ngày thứ ba đã liền đi tìm Viêm Liệt.
“Viêm Liệt đại soái ca, thành thật khai báo đi, lại có thiếu nữ nào ngu ngốc bị cậu lừa mất trái tim vậy!” Buổi trưa, Viêm Liệt đang thưởng thức bữa trưa tình yêu của Bắc Đường Yên, liền thấy Âu Nhược Nhã chạy tới bức cung.
Sắc mặt anh có chút lúng túng, nhất là khi nghe xong lời nói của Âu Nhược Nhã anh lại càng thêm luống cuống. “Cô gái ngu ngốc” ! Anh cảm thấy nên đổi ngược lại mới đúng, anh là thiếu niên đơn thuần bị người ta lừa mất trái tim.
“Tiểu Nhã, ăn cơm chưa, cùng nhau ăn đi.”
Bốn mặn một canh, có mặn có chay, có lạnh có nóng, sau khi ăn xong còn có một phần tráng miệng, ba ngày qua hình như cũng không có phong phú như vậy.
Gia thế của Âu Nhược Nhã rất tốt, khách sạn hay nhà hàng nổi tiếng ở trong thành phố này