
Tác giả: Dương Thụy
Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015
Lượt xem: 134725
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/725 lượt.
anh ghê vậy! - Fernando phát quạu - Anh nói em ngủ lại nhà anh chứ đâu có bảo em ngủ với anh! Ai thèm làm gì em chứ! Đụng vô em mắc công bị qui vô tội lạm dụng trẻ vị thành niên!
Kim bối rối không biết làm sao. Fernando mở tủ lấy một bộ pyjama rồi đẩy cô vào nhà tắm. Anh bôi kem đánh răng lên một bàn chải mới, lấy khăn mặt mới đưa tận tay Kim rồi bỏ ra ngoài. Kim lúng túng với bộ đồ quá khổ nên cuối cùng quyết định chỉ mặc cái áo pyjama của Fernando đã dài gần đến gối. Cô đi ra, cúi gầm đầu khổ sở. Fernando bật cười trước vẻ e dè của Kim. Anh cố gắng xử sự đàng hoàng cho cô đỡ ngại: “Em nằm trên giường đi! Anh nằm dưới sàn cũng được. Trời cũng không lạnh lắm!”. Fernando hôn nhẹ lên môi cô, Kim gượng cười leo lên giường trùm chăn kín mít. Gần hè, lò sưởi trung ương không chạy nữa nhưng ban đêm nhiệt độ xuống khá thấp. Kim trằn trọc một hồi rồi quyết định đề nghị:
- Thôi anh lên giường ngủ với em đi! Miễn anh không làm gì em là được rồi. Anh nằm dưới sàn rủi bệnh em không gánh hết trách nhiệm đâu!
Cái giọng thỏ thẻ thật tình của Kim làm Fernando thấy tội nghiệp: “Em chắc không đó? - Anh cố không trêu chọc cô - Nhưng nằm chung rủi em có “bề gì” anh cũng không gánh hết được trách nhiệm đâu!”. Kim bật cười, nằm xích vô nhường chỗ cho Fernando. Anh nhìn vẻ khép nép của Kim, phì cười hỏi: “Ở Việt Nam em chỉ biết học hành rồi đi làm để săn lùng học bổng thôi hả?”. Kim lắc đầu: “Không hẳn! Em cũng biết yêu, cũng từng có vài bạn trai, nhưng dĩ nhiên là đến đó thôi!”. Fernando cười lớn trước lời khai báo thật thà của Kim. Anh quay lưng lại, cố chừa một khoảng cách “an toàn” nhất định rồi buột miệng nhận xét: “Mấy anh chàng đó chắc bệnh hết rồi!”. Kim không đáp, cô đang hồi hộp. Đột nhiên Fernando trở mình tìm bàn tay Kim nắm chặt lấy: “Em yên tâm ngủ đi! - anh mỉm cười trấn an - Anh hứa cũng sẽ ráng “bệnh” đêm nay”. Kim cười nắc nẻ “Cảm ơn nhe...”, nhưng Fernando đã bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn, anh thì thầm “Nhưng chỉ đêm nay thôi đó!”
Stress
Kim mệt mỏi với nhóm bạn làm bài thi môn của giáo sư Portlock. Họ không năng động, lại lười biếng và mất căn bản kinh khủng. Có người đến từ Brazil lạc hậu, có người dân Trung Mỹ hung hăng chưa nói đã gây, kẻ thì mất căn bản do nền giáo dục yếu kém như Roumania, kẻ thì nói tiếng Anh chẳng ai hiểu vì giọng Ấn Độ. Cả đám mỗi lần họp lại chẳng học hành được bao nhiêu mà toàn chỉ trích đổ vấy công việc cho nhau. Khối lượng bài thì thật đồ sộ mà nhịp độ làm việc cứ tà tà. Kim không dám kể với Fernando điều này, sợ anh trách cô không có tài lãnh đạo. Lãnh đạo sao nổi đội quân ô hợp? Mà có ai cho cô quyền lãnh đạo đâu. Anh bạn người Panama nói thẳng: “Việt Nam hả? Nghe lạ hoắc!”. Cô bạn Roumania cười cầu tài: “Tôi không giỏi, ai muốn làm gì thì làm, giao tôi cái gì tôi làm cái đó, nhưng tôi không chắc làm tốt đâu nghe”. Anh chàng Ấn Độ trọ trẹ mà cứ thích cho ý kiến, mỗi lần anh ta phát biểu là cả đám phải căng tai ra nghe, đến lúc hết kiên nhẫn anh bạn Panama hét lên: “Mày nói tiếng Anh dùm đi!”. Quá ức, anh chàng Ấn Độ quát ầm lên: “Mày khôn tôn trọn tao! Tao đan nói tiếng An đó chứ! Mày tưởng chỉ có mìn mày mớ dán nổi nón hả? Mày muốn đán nhau khôn?”. Thế là cả nhóm phải nhàu vô can ngăn. Những tiếng chửi thề đủ mọi ngôn ngữ xổ ra lung tung. Đôi lúc Kim cũng “thừa nước đục thả câu” buông ra một mớ từ rõ tục cho giảm stress. “Bạo loạn” được dàn xếp xong thì cũng hết học hành nổi. Kim chỉ mong nhóm mình vượt qua được môn này, dù điểm vớt cũng được. Kim đã thoả thuận với Fernando giữa họ không nên nói chuyện học hành của cô nữa, cô đã đủ sức để “bơi” một mình, vả lại Fernando lúc này quả rất bận. Anh đang chuẩn bị sang Mỹ dự hội nghị gì đó cùng giáo sư Baddley.
Khi Fernando từ Mỹ quay về sau một tuần hội nghị, nhóm của Kim đã thi xong môn “Xây dựng chiến lược kinh doanh” của ông Portlock. Cả đám không tiếc lời nguyền rủa ông thầy, thậm chí còn gọi trệch tên ông là giáo sư …
Porno(*pornography: sách báo, phim ảnh khiêu dâm) nữa. Ông cho cả đám bảy đứa rớt hết với lời kết luận: “Các người làm ăn không chuyên nghiệp gì cả. Tưởng thi theo nhóm là tui cho đậu sao? Hai tháng nữa tôi cho các người thi lại. Cũng đề tài này, mỗi người tự nộp bài cá nhân. Như vậy các người khỏi đổ thừa qua lại nữa!”.
Fernando phone hẹn gặp Kim ở khu vườn sau khoa Kinh Tế, cô biết “sấm sét” sẽ nổ ra nên trốn không đến. Chắc hẳn anh giận điên lên vì Kim dám cho mình leo cây. Đến tối lúc cô đã ăn xong, đang cặm cụi làm bài thi “Quản trị nhân sự quốc tế” thì Fernando đến khu học xá. Khác với sự dự đoán của Kim, trông anh vẫn bình tĩnh dù đôi mắt nhìn cô nghiêm nghị như thường lệ. Fernando nhẹ nhành hỏi khi thấy Kim có vẻ hốc hác:
- Em khoẻ không?
Kim nổi máu bướng lên:
- Phá sản thì thôi! Em đâu cần bằng cấp, em đã học đủ những gì cần học trong một năm ở đây. Người ta “phân biệt chủng tộc” thì em đành chịu chứ sao!
- Người ta càng phân biệt đối xử với mình bao nhiêu mình càng phải cố gắng nhiều hơn, sao