
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341204
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1204 lượt.
lại không có hại gì, tuyệt sẽ không vì việc này mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
“Ha ha”, La Tố Tố cười ha hả, miệng rất ác nói: “Cậu đem người ta ăn sạch sành sanh, lại một cước đá văng đi, đổi lại là tớ cũng rất tức giận…”
Diệp Cô Dung định cãi lại, nhưng thấy điện thoại reo liên tục, mọi người xung quanh đã để ý, đành phải tắt máy.
Vẻ mặt La Tố Tố rất hả hê ăn uống.
Diệp Cô Dung tức giận đá La Tố Tố một cái: “Cậu đưa ra chủ kiến gì đi chứ.”
La Tố Tố cười nói: “Có gì đáng xấu hổ chứ, cậu cứ thế mà tiếp nhận anh ta, rồi dẫn anh ta đi một vòng trước mặt Nhiếp Dịch Phàm, để Nhiếp Dịch Phàm tức chết.”
“Tớ nói nghiêm túc với cậu đấy.”
“Tớ cũng rất nghiêm túc, là ai từng nói, cách tốt nhất để quên đi mối tình chính là bắt đầu một tình cảm mới.”
“Đừng hàm hồ nữa.” Diệp Cô Dung cười khổ, “Tớ trước đây cho rằng sẽ không còn dính dáng với anh ta nữa cho nên mới tìm Nhan Cảnh Thần để… Ba ngày sau anh ấy về Châu Âu rồi, loại việc này đối với anh ấy mà nói, thì như cơm thường, đối với tớ mà nói, không có lo lắng.”
“Đấy gọi là lợi dụng trần trụi…”
“Này, nhưng anh ấy cũng không tổn thất gì mà.”
La Tố Tố bật cười: “Kỹ thuật của cậu tốt chứ?”
Diệp Cô Dung suýt phun nước ra khỏi miệng: “Cậu thật biến thái.”
La Tố Tố ác miệng nói: “Không chừng anh ta muốn lại một lần nữa, cậu quá lo lắng rồi.”
Diệp Cô Dung trừng mắt: “Đừng đùa nữa.”
La Tố Tố đặt đồ uống xuống, nghiêm mặt nói: “Các cậu đều nói, chỉ là một đêm vui vẻ. Anh ta gọi điện cho cậu có lẽ là việc khác…”
Diệp Cô Dung hoang mang: “Thật sao?”
La Tố Tố bĩu môi: “Tớ sao biết, anh ta thân quen với cậu mà.”
Diệp Cô Dung ảo não thở dài: “Thật ra tớ và anh ấy cũng không thân thiết lắm, vừa mới gặp mặt vài lần thấy anh ấy cũng rất nhã nhặn… tao nhã… rất ra dáng quý ông, nhưng bộ dạng tức giận đêm qua, lại vô cùng đáng sợ.”
La Tố Tố không nhịn được bật cười lên: “Nhỡ anh ta đem việc này bóc trần cho dì cậu biết…”
Diệp Cô Dung sửng sốt “Anh ấy sẽ không trẻ con đến thế chứ?”
La Tố Tố phản bác: “Là chính cậu nói, không phải rất hiểu anh ta sao. Nhỡ anh ta trẻ con như vậy thật thì sao.”
Diệp Cô Dung nghe vậy thì hết hồn, lập tức lấy điện thoại di động, gọi lại số vừa rồi gọi đến, máy vừa chuyển, cô đã nói luôn: “Thật ngại quá, tôi vừa đi vệ sinh nên không nghe điện thoại.”
La Tố Tố bật cười khúc khích. Diệp Cô Dung sắc mặt đỏ bừng liếc mắt sang, ý bảo đừng lên tiếng.
Nhan Cảnh Thần cười trong điện thoại, giọng nói nghe rất bình tĩnh: “Không sao, nếu như hiện giờ cô thấy tiện nói chuyện, tôi muốn gặp cô.”
Diệp Cô Dung cảnh giác: “Có việc gì không?”
Nhan Cảnh Thần hỏi ngược lại: “Không có việc gì thì không được gặp cô sao?”
Diệp Cô Dung xấu hổ: “Đã hơi muộn rồi…”
Nhan Cảnh Thần cười: “Chưa đến mười giờ, vẫn chưa muộn lắm.”
Diệp Cô Dung nói nhỏ: “Chuyện tối hôm qua, tôi rất xin lỗi…”
Nhan Cảnh Thần cắt lời cô: “Dì San có gửi tôi quà cho cô, hôm qua hơi vội vàng quên mang.”
Diệp Cô Dung không thể từ chối được nữa: “Giờ anh đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Được rồi. Tôi sẽ qua.”
“Tôi chờ cô.” Nhan Cảnh Thần nói xong cúp máy.
Diệp Cô Dung cất điện thoại, La Tố Tố đã gọi phục vụ thanh toán, cầm túi đứng lên, thấy vẻ mặt Diệp Cô Dung do dự, cười nói: “Nếu buổi tối không quay về, nhớ phải báo cho tớ đấy.”
Diệp Cô Dung đã bị tổn hại lại càng vô cùng thất bại ra cửa đón xe đến khách sạn nơi Nhan Cảnh Thần ở.
Lúc cô đến nơi, Nhan Cảnh Thần vừa tắm xong, mặc áo tắm của khách sạn, cổ áo trễ xuống lộ một phần da nâu săn chắc, mái tóc ẩm ướt vô cùng gợi cảm… làm cô nhớ đến chuyện đêm qua, mặt nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhan Cảnh Thần thấy gương mắt trắng trẻo của cô ửng đỏ, dáng vẻ cúi đầu phục tùng, hàng mi chớp chớp, dáng dấp vô cùng ngoan ngoãn, không ngờ cô lại có tâm cơ tính toán với mình như vậy, lập tức sự tức giận lại nổi lên.
“Chuyện tối hôm qua, cô không định giải thích gì sao?”
“Anh đều đã thấy rồi, còn có gì để giải thích chứ.” Diệp Cô Dung yếu ớt nói, rõ ràng là rất lo lắng.
“Không phải hai người đã chia tay rồi sao?” Nhan Canh Thần nhíu mày, cất cao giọng.
“Tôi đã dọn đi rồi.” Diệp Cô Dung nói nhỏ kháng nghị: “Còn nữa, anh đừng có thẩm vấn tôi như phạm nhân được không?”
Nhan Cảnh Thần bật cười châm biếm: “Là ai quảng cáo rùm beng là mình đã trưởng thành rồi, nhưng hành vi thì vô cùng trẻ con đến cực đoan…”
Diệp Cô Dung trừng mắt với anh: “Cái này mà gọi là trẻ con à? Đàn ông bên ngoài đều như vậy cả… Đó gọi là gì? Là báo ứng cho anh ta.”
Nhan Cảnh Thần cười nửa miệng: “Cho nên cô lợi dụng tôi?”
Diệp Cô Dung mặt đỏ bừng nói: “Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ, chúng ta như vậy… ừm, không thể nói là lợi dụng…”
Nhan Cảnh Thần vẫn cười: “Vậy thì chúng ta như vậy thì gọi là gì? Cô tình tôi nguyện, nam nữ hoan ái?”
Diệp Cô Dung không đếm xỉa đến, trả lời anh rõ ràng: “Không khác biệt lắm.”
Nhan Cảnh Thần di chuyển đến bên cô, nói nhỏ giọng mờ ám: “Bị cô kéo lên giường, làm tôi gần như tan chảy, nam nữ hoan ái như vậy là lần đầu