
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.
t ra và xuyên tạc thành như này, còn gửi cho Diệp Cô Dung, thật sự hơi quá đáng.
Anh nhìn sang Diệp Cô Dung, thấy vẻ mặt cô cứng ngắc không tỏ thái độ gì, ngay tức khắc anh nghẹn họng, gọi thăm dò: “Dung Dung…”
Diệp Cô Dung ra khỏi thang máy, cầm chìa khóa mở cửa, không nói gì.
Anh nôn nóng đi theo sát vào: “Dung Dung, em sẽ không tin chứ? Cô ta cắt câu lấy nghĩa…”
Diệp Cô Dung giày cũng không đổi, gục vào trong sofa: “Vậy anh có nói câu kia không?”
Nhan Cảnh Thần thở dài: “Đúng là anh có nói câu đó, nhưng cái vừa rồi không phải ý thật của anh, ý thật của anh là…”. Anh vừa giải thích, vừa cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Diệp Cô Dung yên lặng nghe, ý bảo anh tiếp tục.
“Là như này, lúc đó, anh quả thật không biết chúng ta có thể duy trì được bao lâu, bởi vì anh không biết, là em nghĩ thế nào về anh…” Anh thấy vẻ mặt cô cười nửa miệng, cũng không biết có tin hay không, lần thứ hai dừng lại.
Diệp Cô Dung tháo giày, ngồi xếp bằng trong ghế sofa, trong lòng nghĩ dáng vẻ sốt ruột bất đắc dĩ của anh thật đáng yêu, nhưng trên mặt cô không biểu lộ gì.
Nhan Cảnh Thần thì càng thêm sốt ruột.
Cô bỗng nhiên nhớ trước đây có đọc một câu nói trong cuốn tạp chí: phụ nữ luôn luôn thích làm cho người yêu mình sốt ruột. Luận điệu của tạp chí này, cô thường cười nhạt, không ngờ giờ lại thấy có chút đạo lý. Nghĩ như vậy, nét mặt cô tươi lên.
Nhan Cảnh Thần thấy cô không giận mà cười, tim càng đập nhanh, vội vã ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Dung Dung, em tin anh đúng không?”
Diệp Cô Dung mỉm cười hỏi lại: “Anh nghĩ em nên tin tưởng cô ấy hay là tin anh?”
Nhan Cảnh Thần hùng hồn: “Đương nhiên là tin anh.”
Diệp Cô Dung bật cười khẽ: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào anh yêu em.”
“Chưa đến ba tháng đã yêu rồi?”
“Anh nói như này, là bởi vì lúc đó anh không biết tâm ý của em, anh chưa từng chủ động yêu một cô gái nào, mà cô gái đó lại không yêu anh.” Vẻ mặt Nhan Cảnh Thần uất ức.
“À…” Diệp Cô Dung nghiêng đầu, giả vờ trầm ngâm: “Được rồi. Lý do này thành lập, tạm thời em chọn tin anh.”
Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng: “Lựa chọn chính xác.”
Diệp Cô Dung bật cười lên.
Nhan Cảnh Thần có vui mừng nhưng cũng có chút buồn, cô tin tưởng mình đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cô hoàn toàn không giận, dường như không thích hợp lắm? Anh ngờ vực trong lòng nhưng không biểu lộ ra…
Thực ra trong lòng Diệp Cô Dung cũng có chút nghi ngờ nhỏ, không tức giận không có nghĩa là không có, những việc phong lưu xấu xa của Nhan Cảnh Thần cô sớm đã biết, anh vốn vẫn thẳng thắn, về phần nói dụ dỗ, là lúc trước cô dụ dỗ anh trước. Điều khiến cô không hiểu chính là, Lucia có ý gì? Lại còn gửi vật khoe chuyện xấu ra, cái cô ta mong muốn là mình biết khó mà lui? Hay là nói rằng, giữa họ không giống như lời Nhan Cảnh Thần nói chỉ là bạn giường thôi?
Nếu như cô ta muốn mình từ bỏ, sợ rằng cô ta hoàn toàn thất vọng rồi.
Hiện giờ cô rất thỏa mãn tình trạng hiện nay, cũng không dự định rời xa Nhan Cảnh Thần. Tuy rằng việc này có khiến cô khó chịu, nhưng cô xác định một điều, tình cảm không nên vội vã, cô cho rằng nếu thật lòng yêu một người, thì cho dù có mâu thuẫn, cũng nên cố gắng giải quyết, chứ không phải giận càng thêm giận hơn, trong khi đó La Tố Tố từng phát biểu dứt khoát với cái nhìn khác biệt, cô cho rằng hầu hết đàn ông không chỉ yêu một phụ nữ, mà là rất nhiều phụ nữ, mà những người phụ nữ này rất nổi tiếng, La Tố Tố coi đây là một tiêu chuẩn, chắc chắn cô ấy không phải là người chính gốc Thượng Hải rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Cô Dung cười khổ, nhưng lập tức ý thức được việc mình suy nghĩ quá xa rồi, cô vội dừng mọi tâm tư nghiêng đầu nhìn sang thấy Nhan Cảnh Thần đang nghiên cứu mình, liền hỏi: “Sao vậy?”
Anh hỏi: “Em thật sự không giận?”
Diệp Cô Dung nói thật: “Có chút giận.”
“Hả…” Lần này Nhan Cảnh Thần trái lại lại không biết nên nói gì.
“Nhưng…” Cô mỉm cười: “Nhưng vì anh nói yêu em, nên em không tính toán với anh.”
Nhan Cảnh Thần nghe thế thì quá vui mừng, lập tức như lang sói biến thân ôm cô đè xuống sofa, cô lấy tay chống lại ngực anh, ngăn không cho anh tiến thêm một bước, nghiêm mặt nói: “Em tạm thời không tính toán với anh, không có nghĩa là sau này không tính toán. Tốt nhất là anh xử lý chuyện này sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ di chứng gì, em sẽ không nhắc lại chuyện cũ của anh nữa.”
Diệp Cô Dung mỉm cười, nét mặt Nhan Cảnh Thần như trút được gánh nặng.
Cô tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu như ngày nào đó anh không nhịn được lại muốn làm loạn, làm ơn thông báo trước cho em, để em còn cảm ơn sự thẳng thắn thành thật của anh…”
Nhan Cảnh Thần bỗng cắt ngang lời cô: “Hiện giờ anh thật sự không nhịn được nữa rồi.”
Cô ngẩn ra: “Cái gì?”
“Anh nói cái này…”
Hai tay anh lại đùa giỡn trên người cô, mặt cô lại đỏ bừng, vừa bực vừa buồn cười, nhưng vẫn phụng phịu nói: “Là em nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng rất nghiêm túc.” Anh vừa vuốt ve chân cô, vừa nói: “Lẽ nào em không nhận ra, anh là một người vô cùng nghiêm túc và rất truyền thống.”
“Anh truyền thống?”