
Tác giả: Thẩm Thương My
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341236
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.
g giám đốc công ty phụ trách mảng Châu Á Thái bình dương, chức vụ đã khá cao rồi, tương lai còn rộng mở hơn, nếu như lên chức, tất nhiên sẽ là thị trường Châu Âu. Mặt khác, bố mẹ tuổi đã cao, từng nhiều lần muốn anh quay về hỗ trợ sự nghiệp gia tộc. Nếu Diệp Cô Dung không muốn di dân, như vậy quả thật là có chút nan giải…
Anh thở dài xin lỗi: “Dung Dung, em hãy cho anh thời gian.”
Diệp Cô Dung dựa vào lòng anh, trong lòng biết mình quá ích kỷ, biết anh yêu mình, liền đem bài toán khó giao hết cho anh.
Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình, chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo người đó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũng không thể bay xa. Như trong “Lâm tịch nhất thủ” có viết như này: “Chỉ mong tôi có thể chưa trưởng thành, mà chỉ bằng trực giác để tìm kiếm đối tượng, mê đắm mơ hồ một lần, coi như là mưa gió bất thường”. Cô hy vọng có thể giống như ca khúc đó mà cứ như vậy yêu hết lòng một lần, tiếc là cô đã qua cái tuổi như vậy rồi, có một số việc định trước là chỉ có thể hoài niệm.
Một cô gái hai mươi tám tuổi, khi cô bắt đầu một tình yêu mới, sự lo lắng của cô tuyệt đối rất khác với cô gái mười tám tuổi. Cô gái mười tám tuổi có thể hưởng thụ vài năm cuộc sống độc thân, nhưng đối với Diệp Cô Dung mà nói, thời gian không đợi cô nữa. Tiếp theo là, cô còn phải chạy đua với thời gian.
Thời gian càng trôi đi, thì hầu như đều là sự khủng hoảng của mỗi một cô gái trưởng thành, nhất là nơi có nhịp sống cao, nhiều áp lực như thành phố này, có đôi khi ngay cả tự do ốm đau cũng không có, gặp người thì chỉ chăm chăm xem chức vị của bạn thế nào. Ở đây không thiếu nhân tài.
Diệp Cô Dung chỉ nghỉ làm có một tuần, Tống tiểu thư thuộc bộ phận quản lý của cô đã lọt vào mắt xanh của sếp Hứa Trần. Có người nói lúc cô nghỉ ngơi, Tống tiểu thư đã đưa ra không ít ý kiến có tính cải tổ vể mặt tổ chức, đặc biệt là các vị trí quản lý ở các bộ phận tiêu thụ, Hứa Trần nghe xong liền chấp nhận luôn. Những cái này là do Hạ Thanh nói cho cô biết, đồng thời đã được chứng thực tại cuộc họp. Hứa Trần còn chỉ đích danh cô trợ giúp cô Tống thực hiện việc cải tổ. Tuy rằng trong lòng cô rất bực nhưng ngoài mặt không thể hiện gì, dù sao làm việc lâu năm đã rèn luyện tính cách bình tĩnh. Vả lại, làm vị trí này ở công ty nhiều năm rồi cũng có chút nhàm chán, nếu có thể nhân cơ hội này đổi môi trường làm việc cũng là một điều tốt.
Với tâm niệm như vậy cô liền giao toàn bộ công việc cho cô ta, phương án là do cô ta đề ra, để cô ta thực hiện là đúng nhất, đồng thời cũng âm thầm lo lắng cho cô ta, một số người quản lý ở các bộ phận tiêu thụ không dễ đối phó đâu.
Quả nhiên, kế hoạch cải tổ được đưa ra thông báo không quá hai ngày, chắc chắn hiệu ứng sự oán giận bắt đầu phản hồi. Đầu tiên là những người quản lý bộ phận tiêu thụ bạo phát. Tống tiểu thư ý chí ngẩng cao đầu, thêm một số sự phản đối nữa, và cuối cùng tất cả đều lộ ra sự chán chường, đề nghị cô ta đứng ra phối hợp với bộ phận tiêu thụ. Còn cô cũng chỉ là một người đi ngang qua sân khấu, đem mọi ý kiến thu thập lại, khi Hứa Trần hỏi tiến độ, liền để mặc cô ta trực tiếp đi báo cáo.
Trong lúc này, Nhan Cảnh Thần bay đi Châu Âu làm việc, thuận tiện ghé qua thăm bố mẹ. Trong điện thoại biết tình trạng sức khỏe của bố mẹ anh hơi kém, còn cụ thể như nào thì anh không nói. Từ buổi nói chuyện tối hôm đó, anh cũng đang xem xét lại mối quan hệ này một lần nữa. Vì tất nhiên, đây là điều kiện tiên quyết của hôn nhân. Dù sao thời gian tới còn có năm năm, mọi thứ vẫn còn chưa biết, nội trong thời gian ngắn anh cũng chưa tìm ra được cách giải quyết nào hay cả.
Hàng ngày hai người ở bên nhau nên chưa cảm nhận ra gì khác, khi anh đi công tác hơn nửa tháng, cô liền có cảm giác không quen, cô từ lúc nào đã có ý nghĩ ỷ lại anh. Phát hiện này không làm cho cô cảm thấy ngọt ngào, trái lại có chút sợ hãi. Tình cảm có nhau lúc hoạn nạn càng lúc càng thấm sâu, mỗi ngày một biến đổi, nhất thương động cốt. Cô rất tỉnh táo ý thức được điều đó, nhưng đại não hoàn toàn không bị khống chế, mỗi đêm nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn như chưa hết chuyện để nói, giống như Tiền Chung Thư tiên sinh từng nói, lời tâm tình, là không thể nói trước mặt người thứ ba.
Thời tiết đã vào tháng mười giữa thu, nhưng vẫn vô cùng nóng bức. Trong công ty đã quyết định thảo luận sự sắp xếp tuần lễ vàng. Diệp Cô Dung bởi vì Nhan Cảnh Thần từ lúc đến Thượng Hải chưa được đi chơi, liền có ý đưa anh đến một số thị trấn nhỏ vùng sông nước một chút. Mấy năm nay, danh lam thắng cảnh ở xa xa thì đã đi không ít, nhưng những chỗ gần Thượng Hải thì lại chưa từng ghé qua, thật ứng với câu cách ngôn: Mọi người luôn luôn bỏ qua cảnh đẹp bên cạnh mình.
Cô lên mạng thu thập tài liệu, kiểm tra lộ trình, chuẩn bị đủ thứ, kết quả Nhan Cảnh Thần công việc bận rộn, đương nhiên không thể nghỉ phép để quay về. Điều này quá bất ngờ, cảm giác thất vọng không thể tránh kh