The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Trần Thu Trang

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341097

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1097 lượt.

i ba cái thứ tranh nhái Trung Quốc mô. Con mèo mẫu ni là mèo nhà tui nuôi.
- Anh Thanh ơi… - Uyên ở bên đường vẫy tay gọi rối rít.
Thanh định mua luôn bức tranh nhỏ nhưng bỗng sực nhớ ra là mình chưa đi rút tiền. Bức tranh có giá chưa tới 100 ngàn đồng nhưng thậm chí 1/4 số ấy bây giờ chàng cũng không có đủ. Đặt bức tranh mèo xuống, Thanh nói với người phụ nữ, giọng thoáng vui vui vì sự đãng trí của mình:
- Xin lỗi chị, tôi phải đi, tôi sẽ quay lại sau.
Cùng với dáng đi hơi hấp tấp của chàng ra phía ngoài, trên gác xép có một tiếng ho, rất khẽ.
* * *
Vân quàng lại chiếc khăn, cố ghìm tiếng ho. Khi “vị khách” vừa ra khỏi gallery, nàng quay về giường, gập người ho từng đợt rũ rượi, cảm giác như hụt hơi, đau nhói ngực. Mai nghe tiếng ho vội trèo lên gác, vừa sờ trán nàng vừa lẩm bẩm:
- Răng uống thuốc rồi mà càng lúc càng ho dữ rứa? Vẫn sốt, bỏ cái nhiệt kế ra coi, cha trời, 38 độ 8… Vô bệnh viện nghe Vân… Bị như ri không chừng viêm phổi.
Vân chẳng còn hơi sức để nói lời phản đối, nàng chỉ lắc đầu quầy quậy và nhìn Mai với ánh mắt van vỉ. Chị vỗ vỗ lên người nàng như trấn an, một lát sau mới khẽ lắc đầu:
- Sợ tới mô cũng phải quý cái mạng mình hơn chớ!
Vân không trả lời, nằm ngay ngắn lại, nhắm hờ mắt, cố gắng thở sâu đều đặn. Để mặc gallery ở dưới không ai trông, Mai lấy khăn dấp nước lạnh đắp lên trán Vân rồi ngồi bên giường mải miết đan len, thỉnh thoảng chị dừng tay nhìn về phía người đang nằm thiêm thiếp, ánh mắt trìu mến.
- Chị ơi, chị xuống đóng cửa đi.
- Mi đồng ý đi bệnh viện rồi hả?
- …
- Răng đóng? Để đó hại chi mô.
Vân không nói thêm mà quay mặt vào vách vờ ngủ. Mai là người chất phác, chị không thể đoán ra người khách vừa rồi là ai, càng không thể hiểu được những xáo trộn trong lòng nàng từ tối qua đến giờ. Hai năm qua, nàng và người đàn bà hồn hậu này nương tựa vào nhau ở cái thị xã nhỏ bé ven sông Thu Bồn. Nếu không có Mai cùng kiến thức của một y sĩ công tác ở vùng sâu của chị, chắc Vân đã chẳng còn cơ hội rời khỏi cái sân ga đìu hiu ấy…
* * *
Tàu đến ga Đồng Hới thì đã gần 8 giờ sáng. Những tia nắng mùa đông xuyên qua lớp màn cửa mỏng trên tàu. Cơn đau ê ẩm ở lưng dường như càng lúc càng nặng hơn, Vân rời khỏi giường ra cửa nhìn quang cảnh buồn bã của nhà ga tỉnh lẻ, vài quầy hàng nhỏ tạm bợ bày những đồ ăn thức uống rẻ tiền, một tấm biển vệ sinh tắm giặt làm bằng bìa phất phơ trong gió. Vân nhìn tấm biển, cảm giác chòng chành váng vất thôi thúc bước chân của nàng. Nhà vệ sinh trên tàu không bẩn nhưng thứ tiếng ồn phát ra từ đường ray phía dưới như thể một cái máy nghiền thịt công nghiệp của nó khiến nàng không thể chịu nổi. Xuống tàu mua một hộp sữa tươi và mấy quả chuối tây còi cọc, nàng đi về phía tấm biển. Nhưng mới chầm chậm bước được nửa quãng đường ngắn, Vân khuỵu xuống. Một đám trẻ con nô nghịch mải đuổi nhau đã va phải nàng. Trong âm thanh lơ mơ của tiếng loa gọi khách ổn định chỗ ngồi để tàu tiếp tục chuyển bánh, nàng lịm đi.
Vân tỉnh lại trong một căn phòng sáng sủa của trạm xá nhà ga. Người đã đưa nàng vào đây không phải y sĩ nhà ga mà là một bác sĩ đang đợi tàu về Đà Nẵng. Chị gầy, khó đoán tuổi vì vẻ khắc khổ cằn cỗi, đống túi làn lỉnh kỉnh dàn hàng ngang dưới sàn. Thấy Vân định ngồi lên, chị vội chồm dậy ấn nàng trở lại giường, nói vừa đủ nghe:
- Nằm nguyên nớ! Vừa bỏ thai chui phải không?
- Sẩy, không sót rau.
- Thằng cha lang băm nào nói không sót rau!
Gương mặt khắc khổ vụt trở nên phẫn nộ, chị quay ngoắt ra bảo cô y tá trẻ măng:
- Tiêm một ống Oxytoxin 10 đơn vị rồi trông chừng…
- Chị ơi – Vân nhổm dậy.
- Đã nói nằm nguyên mà. Tui đi gọi xe chở em vô viện.
Bệnh viện đa khoa Đồng Hới kết luận Vân bị sảy thai nhiễm khuẩn. May là Mai đã xử trí kịp thời nên nàng nhanh chóng cầm máu và không phải cắt bỏ tử cung. Không thể đi tiếp vào Sài Gòn như đã định, hành lý ở trên tàu chưa biết có thể lấy lại hay không, Vân chỉ còn biết nhờ vào lòng tốt tự nhiên như hơi thở của Mai. Cứ như vậy, chị lo lắng đùm bọc Vân tới lúc nàng ra viện. Và hai người đàn bà bất hạnh tựa vào nhau mà sống qua hơn 700 ngày mưa nắng.






- Lại mưa rồi. Trời đất ni răng không đau, không bệnh.
Câu chép miệng của Mai làm Vân sực tỉnh nhìn ra cửa sổ. Mưa lại giăng giăng đan chéo trên những mái ngói rêu xanh. Hơi nước mưa theo gió luồn qua cửa sổ làm nàng thấy ớn lạnh.
- Vừa rồi có điện thoại, là ai gọi hả chị?
- Hai Ninh, bả hối cha trời là hối. Mấy mẫu in cạc tông rứa mà hối như nước sôi lửa bỏng.
- Thì đúng nước sôi lửa bỏng rồi. Hẹn đêm qua giao tận tay, bây giờ vẫn chưa thấy…
- Điện thoại con hết pin, con lại quên mang sạc.
- Thế hả? Mẹ con Vân vừa điện xuống chúc mày thi tốt.
- Vâng. Lát nữa con sẽ gọi cho cô ấy.
- Thôi, bố thay mặt mày cáo lỗi với bà ý rồi.
- Thế ạ? Ở ngoài đấy đang rét đậm hả bố?
- Đậm, rét sun vô số thứ. Tao ôm thằng Còi nằm máy sưởi xem vô tuyến suốt, có mấy cái đám cưới cũng chả buồn đi. À, con nặc nô kia gửi báo hỷ