
Tác giả: Thả An
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134842
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/842 lượt.
inh mới dám thú nhận với bản thân, và cũng thỏa hiệp với bản thân rằng, từ giây phút đầu tiên gặp Lâm Sóc, cô chẳng bao giờ quên được hắn nữa. Hắn xộc vào cuộc đời cô, thay đổi số phận cô, khắc nên một dấu ấn sâu đậm trong trái tim cô. Chỉ cần trái tim ấy còn đập, chỉ cần còn có thể cảm nhận được thế giới này, thì hắn vẫn ở trong tim cô, vẫn dính chặt vào số phận của cô.
Từ biệt Hạ Thiệu Phong, Hướng Phù Sinh trở về biệt thự nhà họ Hướng. Vụ kiện với Lâm Sóc vẫn tiếp diễn, căn biệt thự bị bao vây bởi rất nhiều phóng viên, phải nhờ vệ sỹ mở đường, Hướng Phù Sinh mới thuận lợi đi vào trong nhà. Sai người làm thu xếp hành lí xong xuôi, Hướng Phù Sinh đứng trong sảnh lớn ngoái nhìn cả căn nhà trong chốc lát, rồi đi khỏi.
Từ cửa xe nhìn ra, chỉ thấy cả tòa kiến trúc càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ bé, giống như một cánh cửa đang chầm chậm đóng lại trước mắt. Những ngày tháng phù du qua đi, nhạc tàn người tan, cô chẳng còn ai, chỉ có mỗi bản thân lạc lõng trên con đường đời.
Lộ trình ra phi trường không xảy ra sự cố nào, Hướng Phù Sinh ngồi tại phòng chờ, không lên máy bay riêng nữa, cũng không ngồi khoang hạng nhất, cô dần chìm vào đám đông.
Màn hình tivi trong phòng chờ chuyến bay chuyển sang kênh tin tức. Vài ngày nay vụ án Lâm Sóc là một đề tài gây xôn xao dư luận, do dính líu tới một số chuyện về Hướng Phù Sinh trong quá khứ nên vụ án này càng trở nên ám muội.
Hướng Phù Sinh nhìn khuôn mặt nghiêng của người đó chốc chốc lại xuất hiện trên màn hình. Một gương mặt vừa cương nghị vừa thản nhiên. Cô ngẩn người, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Tới tận khi loa phóng thanh của phòng chờ phát các thông tin chuyến bay, Hướng Phù Sinh mới sực tỉnh, xách túi đi về phía cửa vào. Nhưng vừa đứng dậy, trước mắt cô bỗng xuất hiện một gương mặt có chút thân quen.
"Cô Hướng.” Đôi mắt người đó như mắt mèo, dáng vẻ thanh mảnh, là Andrew đang đứng đó.
Hướng Phù Sinh hơi sững người, giây lát cô nở nụ cười, "Cũng đúng, với tính cách anh ta, làm sao thả cho tôi đi cho được."
"Đại ca bảo tôi chăm sóc cô."
"Bây giờ người cần được chăm sóc phải là anh ta mới đúng chứ?"
"Bên phía đại ca đã sắp xếp ổn thỏa, cô không cần lo lắng quá."
Hướng Phù Sinh nhếch miệng, không nói gì nữa, quay người bước về phía cửa lên máy bay.
Bảy năm sau...
"Sếp Lâm, đi Bán Sơn ạ?" Mike ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu hỏi người đàn ông đang buông mình trên ghế sau.
Hắn kéo cửa kính xe xuống, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trầm ngâm giây lát: "Cậu nói biệt thự nhà họ Hướng hiện giờ vẫn đứng tên tôi ư?"
"Đúng ạ. Sau khi vụ kiện kết thúc, cổ phiếu và bất động sản đích thực đều chuyển sang tên cô Hướng. Hai năm sau, cô Hướng đem một phần cổ phiếu bán rẻ cho ông Hạ Thiệu Phong dưới danh nghĩa quà cưới, Lợi Hằng thuê một chủ tịch điều hành, chuyện này sếp cũng biết rồi. Còn việc chuyển nhượng tên của biệt thự họ Hướng, cách đây không lâu mới hoàn thành. "
"Chỗ Andrew có tin tức gì không?"
"\'Cách đây không lâu tới Tây Ba Nha xem lễ hội, có vẻ trong thời gian ngắn không định về Hồng Kông."
Nghe xong, sắc mặt hắn dần tối lại. "Mấy năm nay, cô ấy chẳng về lần nào?"
“…”
Chiếc xe chầm chậm tiến vào biệt thự. Mấy năm nay dù không có người ở nhưng bên trong vẫn tràn đầy sinh khí như trước. Hướng Phù Sinh nói không sai chút nào, tòa biệt thự này có thể thiếu chủ, nhưng vĩnh viễn không được thiếu người giúp việc.
Người làm kính cẩn mở cửa lớn, Lâm Sóc bước vào trong nhà, ngay giây đầu tiên ngước mắt lên nhìn, hắn đã đứng sững như đóng đinh tại chỗ.
Mất một lúc lâu, hắn mới tìm lại giọng điệu thường ngày, cất tiếng khàn khàn: "Tấm ảnh cưới này... ai treo lên vậy?"
"Không thích à?"
Giọng nói đáp lời hắn nghe thật êm tai, lại hơi lên giọng ở cuối câu, mang lại cảm giác khiêu khích.
Lâm Sóc quay đầu nhìn, lại lần nữa đột ngột thất kinh, ngay sau đó là nỗi mừng vui không thể tả xiết. Bàn tay hắn lặng lẽ nắm chặt, còn giọng nói lại cố tình tỏ ra thản nhiên:
"Lâu rồi không gặp."
Hướng Phù Sinh cười khẽ, hai tay cô nhét trong túi áo khoác, mái tóc dài giờ đây ngắn chớm vai. Cô thay đổi rất nhiều, duy có đôi mắt vẫn long lanh tinh nghịch. Thứ ánh sáng chỉ thuộc về Hướng Phù Sinh, giờ đây xuyên qua dòng thời gian, gõ thẳng vào tim hắn.
"Thật ra tôi cũng không muốn gặp anh. Cho dù gặp, ít nhất phải để anh chờ vài ngày." Cô nhún vai, "Nhưng có một anh chàng không chịu được nữa rồi.”
Câu nói vừa xong, sau lưng Hướng Phù Sinh bỗng thò ra một cái đầu nhỏ. Thằng bé khoảng sáu bảy tuổi, đôi mắt đen lay láy hiếu kỳ ngước nhìn, đôi tay bé xíu không quên bấu chặt lấy Hướng Phù Sinh.
Lâm Sóc nhìn Hướng Phù Sinh, giọng nói không khống chế được lạc đi: "Nó... Anh."
"Em và Andrew đều nghĩ không nói với anh sẽ tốt hơn."
"Mẹ." Cậu nhóc ngẩng lên nhìn Hướng Phù Sinh, cắt ngang cuộc trò chuyện có lẽ thật nhạt nhẽo với nó: "Đến nhà rồi ạ?"
Hướng Phù Sinh nhìn Lâm Sóc bỗng nhiên lúng túng như gà mắc tóc, nụ cười càng rạng rỡ. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một đến nỗi không thể rõ ràng hơn nữa: