XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phế Đô

Phế Đô

Tác giả: Giả Bình Ao

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1342509

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2509 lượt.

trong bụng:
- Trong thành phố này, những việc cần làm ta đều đã làm, đúng thế, nhưng việc cần làm đều đã làm xong.
Màn đêm buông xuống, Trang Chi Điệp xách một chiếc va li da to đi một mình ra nhà ga. Sau khi xếp hàng mua vé xong, đột nhiên cảm thấy sắp sửa bỏ thành phố này, trong thành phố này chỉ có một người đàn bà của anh. Trên người đàn bà có có một bản thân anh nhỏ xíu. Sắp sửa đi rồi, anh nên chia tay từ biệt với bản thân nhỏ ấy. Anh xách va li quay lại, đi tới trạm điện thoại công cộng. Nhà ga ở ngoài cổng thành bắc, trạm điện thoại vừa vặn ở dưới gốc cây hoè cổ, bên trái nhà cổng thành. Trời tối lắm, xa xa ánh điện rực rỡ, gió thổi ù ù. Trang Chi Điệp đi vào, nhưng phát hiện trong trạm đã bị kẻ nào phá hoại, trong chữ số của máy điện thoại đầy cát là cát, quay không được, ống nghe treo lơ lửng ở đó, giống một con nhện đen to tướng, đang treo trong không gian, hay giống như chiếc giày rách đang treo lơ lửng. Trong mấy việc tốt lớn mà ủy ban nhân dân thành phố làm cho quần chúng trong năm nay thì các trạm điện thoại công cộng trên đường cái này được ghi vào danh sách hàng đầu. Nhưng cái trạm điện thoại mà Trang Chi Điệp nhìn thấy, thì chỉ trong một thời gian ngắn ngủi cứ mười trạm thì có ba bốn trạm bị người ta làm hỏng như thế này. Trang Chi Điệp định chửi một tiếng, nhưng đã há mồm mà không chửi thành tiếng, bản thân cũng co cẳng đá ống nghe một cái thật mạnh, nghe thấy một tiếng kêu rất khoái trá.
Anh quay ra, dưới ánh đèn mờ ảo, đã nhìn thấy trên cây hoè già kia, dán chi chít những tờ quảng cáo nhỏ. Nội dung quảng cáo cái thì truyền đạt võ công phòng thân, cái thì phương thuốc bí mật gia truyền chuyên trị chứng không dẻo dai, cái thì báo cáo mang khí công của đại sư trường phái nào đó đời nào đó, còn có một tờ báo lá cải, trên đó đăng hai mẩu tin "chuyện lạ Tây Kinh", Trang Chi Điệp liếc mắt qua, bất giác xô đến gần đọc một lượt, một mẩu tin viết rằng, có người đàn bà X ở ngõ Y phố Những của thành phố, nhà hàng xóm thấy gia đình chị ta mấy ngày không mở cửa, cứ tưởng xảy ra tai nạn gì, liền phá cửa vào xem, quả nhiên chị ta nằm trên giường, người đã chết cứng. Kiểm tra toàn thân không có vết thương nào, không phải người khác giết, nhưng ở cửa mình lại cắm một cái lõi ngô. Mà ở góc giường vẫn còn một đống lõi ngô.
Còn mẩu chuyện lạ kia thì viết: ở bệnh viện X của thành phố, ngày Y tháng này, đỡ đẻ cho một phụ nữ, có thai sinh ra cái đầu, không có chân tay, da bụng trong suốt, nhìn rõ lục phủ ngũ tạng, cách gọi của đông y. Lục phủ gồm, dạ dày, mật, tam tiêu, bàng quang, đại tràng, tiểu tràng. Ngũ tạng gồm tim, gan, lá lách, phổi, thận. Bác sĩ hoảng quá vứt cái thai vào sọt rác, song người mẹ cởi áo gói lại mang đi. Không hiểu sao Trang Chi Điệp đã xé tờ báo lá cải ấy xuống, vừa bước đi vừa hồi hộp, trong lòng hốt hoảng. Anh móc túi lấy thuốc ra hút, trong gió bụi, quẹt liền ba que diêm đều tắt ngấm. Gió nổi lên mỗi lúc một to, liền nghe thấy một âm thanh rất lạ lùng, quái gở, như ma kêu, như sói gầm. Ngẩng đầu nhìn lên, trên hang cửa bắc có treo vắt ngang một băng khẩu hiệu "Nhiệt liệt chúc mừng ngày tết văn hoa của thành cổ". Phía trên khẩu hiệu có treo một cái trống to bịt da bò. Trang Chi Điệp nhận ra ngay đó là cái trống làm bằng tấm da bò già kia. Trong gió thổi, trống tự kêu ùng ùng u u.
Trang Chi Điệp quay người di vào trong phòng đợi, lại gặp Chu Mẫn đang đi đến. Hai người đứng sững sờ. Trang Chi Điệp hỏi một tiếng:
- Chu Mẫn, cậu có khoẻ không?
Chu Mẫn chỉ đáp một chữ:
- Điệp. Không, gọi là thầy Điệp…Xin chào!
Trang Chi Điệp hỏi:
- Cậu cũng đến đi tàu hoả ư? Cậu định đi đâu vậy?
Chu Mẫn đáp:
- Tôi phải đi khỏi thành phố này, đi xuống phương nam. Thế anh đi đâu?
Trang Chi Điệp đáp:
- Chúng mình lại có thể đi cùng một lối.
Hai người đột nhiên cùng cười. Chu Mẫn liền giúp Trang Chi Điệp vác chiếc va li da, bảo Trang Chi Điệp ngồi trên một chiếc ghế dài, rồi bảo đi mua mấy lon nước uống, liền chen vào gian hàng ở sảnh lớn. Khi Chu Mẫn quay lại thì Trang Chi Điệp đang nằm trên chiếc ghế dài, trên mặt che nửa tờ báo lá cải. Chu Mẫn bảo:
- Anh uống một lon nhé!
Trang Chi Điệp không động đậy. Chu Mẫn mở nửa tờ báo kia ra, thì hai tay Trang Chi Điệp đang ôm cái ba lô con con có đựng cái huyên gốm của Chu Mẫn, nhưng hai mắt trợn trắng dã, cái mồm nghẹo sang một bên. Ở ngoài phòng đợi, ông già kéo cái xe cải tiến bánh sắt lọc cọc, đang đứng dưới một con gấu mèo to tướng được ghép bằng một ngàn chậu hoa, rao to:
- Đồng nát…nào! Đồng nát nào! Ai bán đồng nát nào?
Chu Mẫn đập thình thình vào tấm kính cửa sổ trong phòng đợi. Tấm kính đã bị vỡ, tay anh ta bị mảnh kính găm vào chảy máu, máu đang chảy xuống ngoằn ngoèo như một con giun ven theo tấm kính vỡ, từ trong má. Chu Mẫn nhìn thấy ông già thu mua đồ nát không nghe thấy tiếng hét gọi của anh, nhưng có một người đàn bà xương xương áp sát má vào tấm kính có máu, cặp môi mỏng đang mấp máy. Chu Mẫn đã nhận ra chị ấy là vợ Uông Hy Miên.
Viết xong bản thảo buổi sáng 2 tháng 10 năm 1992
Sửa và ch