Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phế Đô

Phế Đô

Tác giả: Giả Bình Ao

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1342651

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2651 lượt.

ến tận cổ chân lên, xồn xồn chạy ra. Trang Chi Điệp nhìn qua khe cổng, thấy Đường Uyển Nhi vừa chạy, những thắt dải váy, song không chạy ra mở cổng, mà đi vào trong nhà, nhìn rõ cái mông phốp pháp hơi cong lên đang vặn bên này vẹo bên kia, trong lòng chợt thấy rạo rực.
Ở trong nhà Đường Uyển Nhi đang soi gương sửa lại mái tóc, lấy một miếng mút chấm vào sáp xoa vào chỗ gò má, bôi môi son, rồi chạy ra mở cổng. Sau đó cứ tựa vào cánh cổng, tươi cười âu yếm nhìn khách mãi.
Trang Chi Điệp nhìn vào đôi mắt kia, đã nhìn rõ trong đó có một con người nhỏ xíu, hiểu ra con người nhỏ xíu đó là mình, liền nói ngay:
- Chu Mẫn đâu? Chu Mẫn không ở nhà ư?
Đường Uyển Nhi nói:
- Hôm nay anh ấy đi xưởng in, đi ngay từ sáng sớm. Thầy giáo Điệp vào nhà đi. Trời nắng chang chang thế này cũng không đội mũ.
Trang Chi Điệp cảm thấy mơ hồ, không rõ Chu Mẫn vắng nhà đối với mình là một thất vọng hay là một hy vọng, liền xách túi đi vào. Ngồi vào ghế, Đường Uyển Nhi rót trà lấy thuốc, mở quạt điện, nói:
- Thưa thầy giáo Điệp, chúng em biết cám ơn thầy thế nào đây. Con người nổi tiếng như thầy, người ta muốn gặp cũng chẳng được gặp, mà chúng em lại được nhận ân huệ quá nhiều đến thế.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Nhận ơn huệ gì của tôi mới được chứ?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Thầy gởi nhiều dụng cụ ăn uống như thế, chẳng cần nói hiện giờ đúng là dùng không hết, cho dù sau này chính thức đi vào cuộc sống gia đình cũng không dùng hết đâu.
Lúc này Trang Chi Điệp mới nhớ tới cửa hàng tạp hoá chuyển dụng cụ gia đình đến tặng, liền cười bảo:
- Có đáng mấy đâu, chỉ tiêu hết nhuận bút của một bài báo nhỏ.
Đường Uyển Nhi cũng bê chiếc ghế đặt trước mắt Trang Chi Điệp, ngồi xuống, vắt chân lên bảo:
- Một bài văn nhỏ màu mua được nhiều thứ thế kia ư? Anh Chu Mẫn bảo, trả tiền nhuận bút tính số chữ, dấu chấm dấu phẩy cũng được coi là chữ, vậy thầy viết một cuốn sách, chỉ riêng dấu chấm dấu phẩy cũng được bao nhiêu là tiền.
Trang Chi Điệp phì cười:
- Nếu chỉ có dấu chấm, dấu phẩy, thì không ai trả tiền nhuận bút đâu.
Đường Uyển Nhi cũng cười ngặt nghẽo, cười thành tiếng, nhưng lập tức, chị ta nhấc chiếc áo sơ mi cổ tròn tụt xuống cổ, bởi vì khi cười áo sơ mi cổ tròn đã thõng xuống, để lộ rõ một mảnh ngực rất to rất trắng. Song nhấc áo lên như vậy đã làm Trang Chi Điệp chột dạ, về sau ánh mắt mỗi khi chạm đến đấy lại trượt đi. Đường Uyển Nhi nói:
- Thưa thầy Điệp, em xin hỏi thầy một vấn đề. Trong tác phẩm của thầy, nhân vật nào cũng có mốt phải không?
Trang Chi Điệp đáp:
- Nói thế nào nhỉ? Nhiều cái do tôi suy nghĩ tưởng tượng ra đấy.
Đường Uyển Nhi hỏi:
- Sao thầy tưởng tượng được chi tiết như thế? Em bảo với anh Chu Mẫn, thầy giáo Điệp là con người tinh tế giàu tình cảm, có một người chồng như vậy, thì vợ thầy hạnh phúc vô cùng.
Trang Chi Điệp nói:
- Bà ấy bảo, kiếp sau còn làm người sẽ không bao giờ làm vợ nhà văn nữa.
Đường Uyển Nhi dường như hết sức ngạc nhiên, lặng đi một lúc, buồn buồn, nói:
- Vậy thì sống trong hạnh phúc chị ấy không biết sướng chị ấy đâu được nếm trải nỗi khổ của người vợ lấy phải người chồng thô tục!
Tự nhiên Đường Uyển Nhi sụt sịt khóc. Trang Chi Điệp liền nghĩ đến thân thế chị ta. Anh không biết người chồng kia của chị ta, song có thể tưởng tượng ra người đàn ông kia thế nào. Thế là Trang Chi Điệp an ủi:
- Là người có phúc, dáng vóc em thế này cũng không phải là người bạc mệnh đâu, chuyện đã qua thì cho qua, hiện giờ chẳng phải rất tốt đó sao.
Đường Uyển Nhi nói:
- Thế này mà gọi là cuộc sống ư? Tây Kinh tuy tốt nhưng đâu phải là nơi em ăn ở lâu dài! Thầy Điệp coi biết xem tướng, thầy thử xem cho em xem nào.
Đường Uyển Nhi liền đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra, đặt lên đầu gối Trang Chi Điệp, Trang Chi Điệp cầm bàn tay, trong lòng có cảm giác khác lạ, nói lung tung một hơi, liền giảng giải những đặc trưng về sang hèn của đàn bà trong sách tướng, người trán phẳng như thế nào thì sang, người gồ ghề thì hèn, người mũi thẳng cao thì sang, tẹt thì hèn, tóc mượt thì sang, tóc khô ráp thì hèn, người có mu bàn chân cao thì sang, bẹt mỏng thì hèn. Đường Uyển Nhi lắng nghe, đối chiếu từng thứ với bản thân, tỏ ra dương dương tự đắc. Chỉ có điều không rò chân thế nào thì coi là mu bàn chân cao, Trang Chi Điệp đưa tay bóp vào chỗ mắt cá chân, tay đã chạm vào nhưng dừng lại, chỉ vào chỗ trống. Đường Uyển Nhi liền tụt giày ra, duỗi thẳng chân, gần như sát mặt Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp ngạc nhiên, sức bàn chân của chị ta dẻo đến thế, bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh, mu bàn chân cao gần như bằng cẳng chân, còn lòng bàn chân thì lõm hẳn vào, có thể nhét vừa một quả mơ, mà đầu ngón chân thì nõn nà như những búp măng, ngón chân cái rất dài, tiếp theo lần lượt ngắn dần lại, ngón chân út thì cứ động đậy, khép khép mở mở. Trang Chi Điệp chưa hề thấy bàn chân nào xinh đẹp như thế, gần như muốn thốt lên. Đường Uyển Nhi lại đi tất và giày vào. Trang Chi Điệp hỏi:
- Em đi giày số bao nhiêu?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Số ba mươi lăm. Dáng em to thế này, chân