
Tác giả: Tần Phương Ngọc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134597
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/597 lượt.
không biết. Thế nào, là tôi mang đến cho em niềm vui quá lớn sao?” Hắn vừa nói vừa bước lại phía nàng. Vì thương nhớ mà hắn khát khao được tha thiết ôm nàng vào trong lòng ngực, nắm tay lại không nhịn được siết chặt, chỉ vì nhìn thấy bộ dáng không tình nguyện của nàng.
Thấy hắn từng bước tới gần, thân hình mảnh mai của nàng run lên nhè nhẹ, kinh hoảng quát: “Đừng lại đây!”
“Xa cách ba năm, vậy mà em lại dùng giọng điệu này để hoan nghênh tôi.” Hắn trào phúng nói. Thái độ của nàng xem hắn như là độc xà mãnh thú gì đó, làm cho lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng thêm bùng cháy.
“Van xin anh, rời khỏi đây được không? Coi như em van xin anh, anh đi đi!” Vẻ mặt nàng bi thương thảm thiết, giọng nói nghẹn ngào cầu xin hắn.
Đổng Thiệu Vĩ phẫn hận nắm chặt nắm tay, không thể tin được ba năm trước đây, nàng thùy mị động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Vậy mà bây giờ lại sợ hãi, khóc lóc cầu xin hắn rời đi.
Đáng chết!
Thật ta nàng đang sợ cái gì chứ?
Thật ra hắn đã làm cái gì nàng, sao lại khiến cho nàng sợ hãi như vậy?
Không! Hắn không có làm gì cả.
Là nàng vứt bỏ tình cảm giữa hai người, biến mất biệt tăm, không hề có tin tức.
Là nàng vứt bỏ hắn, dựa vào cái gì mà bây giờ lại bày ra bộ dáng sợ hãi cầu xin?
Người phải xin lỗi hắn là nàng!
“Muốn tôi đi, tôi phải lập tức đi sao? Tô Doanh San, em xem Đổng Thiệu Vĩ tôi là cái gì? Là con chó nhỏ, em bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?” Giọng nói lạnh như băng của hắn giống như gió lạnh cuồn cuộn quét qua phòng, không ai dám đùa giỡn hắn, món nợ này hắn nhất định ---- đòi lại.
Hai tròng mắt Tô Doanh San tràn ngập nước mắt, sợ hãi muốn chạy trốn khỏi thân hình cao lớn đang tiến đến gần. Nàng nhịn không được hét lên một tiếng chói tai, cơn ác mộng giống như ma quỷ của ba năm trước luôn theo sát và bám chặt lấy nàng.
Lúc nàng vừa mở miệng thét lên thì một bàn tay to đã vươn đến bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thân hình rắn chắc đè lên người nàng. Hai tròng mắt lạnh lùng không hề có độ ấm nhìn chăm chú vào ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của nàng “Lần này em có chắp cánh cũng không thể bay.”
Tô Doanh San kịch liệt giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi người đàn ông mà nàng yêu nhất, nhưng cũng là người tổn thương nàng sâu nhất. Không! Nàng không thể rơi vào tay hắn một lần nữa, nếu không, nàng còn khó chịu hơn so với chết…...
“Ba năm, món nợ này tôi sẽ tính toán rõ ràng với em.” Bàn tay thô lỗ của hắn nắm lấy cằm nàng, buộc ánh mắt bất lực của nàng nghênh đón hắn.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, liều mình giãy dụa. Không thể tin được cơn ác mộng ba năm trước đây lại tái diễn nữa. Trời ơi! Có ai tới cứu nàng không?
Hắn cúi đầu che lại đôi môi anh đào vì sợ hãi mà không còn chút máu, mạnh mẽ bá đạo cướp đi hương vị ngọt ngào của nàng.
Tô Doanh San bặm môi, kiên trì không cho hắn xông vào cấm địa. Hắn dùng lực tách miệng của nàng ra, để cho đầu lưỡi của hắn tấn công thần tốc, cùng với môi lưỡi của nàng dây dưa một chỗ.
Nghi ngờ khi đột nhiên nhận thấy nàng không còn giãy dụa, trên mặt cảm nhận được một chút ẩm ướt, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện nàng rơi lệ đầy mặt, hôn mê bất tỉnh.
Tim hắn như bị ai hung hăng đâm mạnh một đao, vì sao nàng lại chán ghét nụ hôn của hắn như vậy.
Một lát sau, Đổng Thiệu Vĩ thở sâu, mạnh mẽ đè nén đau khổ trong lòng, khuôn mặt lại bình tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện gì, ôm Tô Doanh San đang bất tỉnh rời đi.
Hắn tuyệt đối không để nàng lại rời khỏi hắn một lần nữa.
Nàng vốn là nên thuộc về hắn, bất kỳ người đàn ông nào có ý nghĩ muốn chạm đến nàng đều đáng chết!
Nàng chỉ có thể là của hắn!
Bên cạnh có hai gã bắt cóc cao lớn bặm trợn, hai tay Tô Doanh San bị trói sau lưng, kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng nàng yếu đuối như vậy, làm cách nào cũng thoát không được.
Nàng vừa khóc vừa mắng chửi muốn họ thả mình ra. Nhưng bọn họ lại dùng vải bố bịt miệng nàng lại, để cho nàng không thể kêu cứu được nữa.
Bọn họ vâng lệnh người khác đẩy mạnh nàng đến trước một căn phòng mờ tối ghê người, sau đó cười đắc ý, cởi bỏ dây trói, tháo miếng vải bố bịt miệng của nàng ra, sau đó đóng cửa rời khỏi.
Tại sao bọn họ phải bắt cóc nàng?
Nhà nàng không có tiền cũng không có thế!
Còn nơi này là đâu?
Tô Doanh San kinh hoàng bất an, nhìn khắp xung quanh căn phòng mờ tối không rõ, nàng vốn dĩ rất sợ tối, giờ phút này trong lòng lại càng sợ hãi hơn nữa.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ, nàng lại giống như chim sợ cành cong, run rẩy không ngừng.
Âm thanh kia rốt cuộc là gì?
Thiệu Vĩ, mau tới cứu em!
Nhanh lên!
Góc phòng tối tăm kia dường như có cái gì di động, là dã thú sao? Nếu không, sao tiếng ồ ồ lại ngày càng rõ rệt, gần như là tiếng rên rỉ, nàng cực kỳ sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.
Khi “dã thú” đi đến trước mặt nàng, nàng bỗng nhiên phát hiện đó không phải là dã thú gì cả, mà là một người đàn ông cả người trần trụi, nàng sợ tới mức xoay người đập mạnh vào cửa, lớn tiếng kêu lê