
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 134590
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/590 lượt.
của tôi, xem tôi đá chết ông……” Vào văn phòng phó tổng tài, Đỗ Lan lập tức toàn thân phi đá.
Cô là thật sự bùng nổ! Sáng nay bởi vì công việc có vấn đề, gọi điện thoại tìm Triệu Văn Sơn, nào biết chuyện công nói xong, lại bị Triệu Văn Sơn hỏi thẳng cô có bạn trai hay không. Sau đó hai người nói một hồi, cô mới biết hôm qua điện thoại vừa bắt đã có người nói vậy. Mà người tung tin đó, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là tiện phôi này!
Cô cũng không phải sợ Triệu Văn Sơn hiểu lầm, dù sao vốn không có ý tứ với hắn, hiểu lầm cũng chả sao! Nhưng làm cô tức là — tiện bại hoại nói cái gì hắn là người đàn ông của cô? Vậy chuyển sang một nghĩa khác không phải là: Cô là người phụ nữ của hắn sao!
Nói nhảm gì vậy? Cô là cá thể hoàn toàn độc lập, không muốn làm người phụ nữ của ai, cũng không muốn ai làm người đàn ông của mình! Tiện bại hoại đừng tưởng rằng hai người phát sinh quan hệ, là có thể tự cho như vậy, hắn tốt nhất nên rõ ràng điểm này!
“Nam nhân bà, một đấm vừa rồi còn chưa đủ sao? Thế nhưng còn……” Cũng may Thiệu Doãn Cương sớm có phòng bị, thân hình nhanh nhẹn tránh ra sau lưng cô, vung tay đem cả người cô ôm vào lòng.
Mắt thấy bị bắt lại, Đỗ Lan tung chân muốn đạp cho hắn một cái, lại bị Thiệu Doãn Cương né được, lấy thân thể áp cô lên thảm.
“Nam nhân bà, có gì từ từ nói, làm gì động tay động chân chứ?” Sau khi ngăn chặn được cô, Thiệu Doãn Cương lại có tâm tình nhàn nhàn lạnh lạnh nói đùa.
Hoàn toàn bị chế trụ trên mặt đất không thể động đậy, chỉ có thể dùng vẻ giận dữ chất vấn. “Tiện bại hoại, ông ngày hôm qua nhận điện thoại của tôi, đúng hay không?”
“Đứng là có chuyện này!” Cười, Thiệu Doãn Cương ở trên người cô ép tới thật thoải mái.
“Vậy ông nói cái gì?”
“Nói cái gì?” Cố ý giả bộ suy nghĩ. “Nói bà không có ở đó, có việc tôi sẽ chuyển lời a!”
“Thúi lắm! Ông chỉ nói nhiêu đó chắc!” Dám giả ngu, được!
“À…… Còn có……” Trầm giọng cười tà, bỗng dưng thổi khí thì thầm bên tai cô. “Còn nói tôi là người đàn ông của bà……”
“Tốt lắm, ông còn nhớ rõ!” Nghe vậy, Đỗ Lan giận đỏ mặt, muốn giãy dụa đứng lên bổ thêm mấy đá, lại bị thân thể hắn đè càng mạnh, cô chỉ có thể căm hận mắng. “Ông khi nào thì là đàn ông của tôi? Đừng phá hư thanh danh tôi!”
“Khi nào?” Vẻ mặt vô lại, hắn nhướn mày cười nói: “Vào một đêm ba tháng trước, bà nếu đã quên, tôi có thể giúp bà nhớ lại.”
“Ông dám!” Hổn hển nói, cô trịnh trọng tuyên cáo. “Cho dù chúng ta không cẩn thận đã xảy ra một đêm tình, vậy cũng không đại biểu ông là người đàn ông của tôi, hoặc tôi là phụ nữ của ông, ông nghe rõ chưa?”
Đỗ Lan thừa nhận em là người đàn ông của cô ấy sao?
Em không có tư cách ngăn cản người khác theo đuổi……
Câu nói của anh trai hôm qua lại hiện lên trong đầu hắn, khiến Thiệu Doãn Cương nháy mắt trở nên bực bội, nguy hiểm đến cực điểm trầm giọng hỏi: “Nam nhân bà, bà vừa mới nói cái gì? Tôi nghe không rõ……” Hừ! Thức thời thì đừng phun ra lời giống vừa rồi.
Đáng tiếc Đỗ Lan bị xoay người đè xuống không nhìn thấy được bão tố đang nổi lên trong mắt hắn, như trước không biết sống chết rống to. “Cho dù chúng ta không cẩn thận đã xảy ra một đêm tình, vậy cũng không đại biểu ông là người đàn ông của tôi…… Oa — tiện bại hoại, ông muốn làm gì?” Đột nhiên bị khiêng lên, cô sợ tới mức kinh hoảng kêu to, hai tay xuống quít ôm sau lưng hắn.
“Làm gì?” Đi vào một gian phòng nhỏ chuyên để hắn nghỉ ngơi, đóng sầm cửa lại, Thiệu Doãn Cương đem cô quăng lên giường lớn. “Chứng minh cho bà tôi có phải đàn ông cua bà hay không!”
“Oa – ông tên sắc phôi này……” Đứng dậy muốn chạy trốn.
“Yên tâm! Tôi sẽ cho bà cùng sắc như rôi……” Cười quái dị một tiếng, phi thân đánh tới.
Chỉ thấy hai thân ảnh giao triền, lại là một hồi chiến tranh bắt đầu……
Hơi thở kiều diễm ái muội tràn ngập trong không khí, quần áo tán loạn, mùi vị hoan ái, xem ra nơi này vừa diễn ra một màn triền miên.
“Nam nhân bà……” Bàn tay to màu đồng lặng lẽ vươn tới, ý đồ tập kích người đang quấn chặt trong chăn.
Chát!
Một tiếng thanh thúy vang lên, Đỗ Lan nhanh, ngoan, chuẩn đánh lui móng vuốt An Lộc Sơn*, cổ tay trắng nõn lại rút vào chăn, bao kín cả người lại, hoàn toàn không muốn nhìn thấy tên sắc phôi nào đó.
(R: móng vuốt An Lộc Sơn: một điển cố của Trung Quốc. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực. ).
“Không được nói như vậy!” Bắt được hai tay đang đấm lung tung, Thiệu Doãn Cương ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên, nhỏ giọng nỉ non. “Đó là do kĩ thuật tôi tốt, khơi mào được nhiệt tình của bà, không cho phép vơ tất cả công lao vào người, phải chia cho tôi một chút!”
“Ông……” Vạn vạn không dự đoán được hắn vào lúc này còn khôi hài như vậy, Đỗ Lan vừa tức vừa giận, quả thực không biết nên nói gì. Nhìn vào đôi mắt sáng như sao của hắn, cuối cùng nh