Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Phong Lưu Đấu Oan Gia

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015

Lượt xem: 134570

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/570 lượt.

ấp bại hoại.
“Ai nha! Mặc kệ có quen hay không, việc này, cậu giúp mình được không?” Nhẹ giọng cầu xin.
Trên mặt Đỗ Lan nhất thời hiện lên ba đường hắc tuyến, thật sự rất muốn từ chối, nhưng là lại không đành lòng nhìn ánh mắt cầu xin của cô nàng, đắn đo thật lâu, cuối cùng cô nàng bạn học chiến thắng khó chịu của cô đối với Thiệu Doãn Cương.
“Được rồi!” Cầm lấy thư tình, thật sự rất không cam lòng.
“Cám ơn cậu, Lan.” Thật nhanh đưa đến một cái ôm tràn đầy lòng biết ơn.
“Được rồi!” Giãy ra, cô không thèm quay đầu chạy như điên ra khỏi cửa, hy vọng có thể bắt kịp Thiệu Doãn Cương, nhanh chóng tống đi cục nợ trong tay, hoàn thành nhiệm vụ bạn học giao phó.
Cổng trường, không ít xe hơi hạng sang đang đậu, nhóm tài xế nhóng cổ nhìn vào một đám học sinh tan học, chờ tiểu chủ nhân ra để hộ tống về nhà.
Trong đó có một chiếc Rolls-Royce* sang trọng đậu bên cổng trường, tài xế đồng phục chỉnh tề đang vô cùng cung kính mở cửa sau, chuẩn bị đưa hai vị thiếu gia về nhà.
“Tiện bại hoại, ông đợi chút –”
Vừa nghe tiếng mắng kia, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi hắn, Thiệu Doãn Cương bất đắc dĩ xoay người, lại nhìn thấy trong mắt anh cả nhà mình đang tràn đầy ý cười hứng thú.
“Tiện bại hoại, hử?” Nhẹ cười, Thiệu Doãn Thiên cảm thấy thú vị.
Thiệu Doãn Cương sang sảng cười đáp lại, xoay mặt nhìn về phía thân ảnh cao gầy đang chạy đến chỗ mình, đến khi cô thở dốc như trâu dừng trước mặt hắn, hắn mới cười hỏi: “Nam nhân bà, đuổi theo tôi như vậy, tôi thật sự là được yêu mà sợ nha!”
“Sợ con khỉ……” Đang muốn mắng chửi, lại phát hiện học trưởng người người kính trọng đang tươi cười nhã nhặn nhìn mình, cô lập tức đem những từ ngữ không nhã nhặn đã lên tới miệng nuốt lại vào bụng. “Học trưởng, xin chào anh! Ha ha……” Lần đầu tiên chân tay luống cuống cười gượng như vậy, cô cảm thấy trước mặt học trưởng tao nhã này, nói ra từ ngữ thô lỗ gì cũng là một loại khinh miệt.
“Đỗ học muội*, chào em.” Thiệu Doãn Thiên từng gặp cô ở lễ khai giảng, có chút ấn tượng. Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, không khỏi cười khẽ. “Hai người bọn em từ từ nói chuyện, anh vào trong xe chờ.”
(R: học muội: đàn em lớp dưới. K biết edit thành cái j`, k lẽ là ‘Em Đỗ’. Nghe chuối gì đâu ==”)
Mắt thấy hắn tao nhã ngồi vào trong xe, cách nói chuyện khách khí nhã nhặn như vậy, Đỗ Lan lại nhịn không được muốn than thở– rõ ràng là anh em ruột, vì sao khí chất lại cách biệt một trời một vực vậy chứ? Haiz…… Có thể thấy được tư chất mỗi người khác nhau!
“Nam nhân bà, anh cả nhà tôi là cỏ thơm đã có chủ, đừng nghĩ có ý tứ gì với anh ta.” Cứng rắn đem tầm mắt đang ngây ngốc của cô kéo về bên người, Thiệu Doãn Cương cảm thấy có chút khó chịu.
Vỗ vỗ bàn tay to của hắn, Đỗ Lan bình tĩnh nói: “Tôi đây chính là thưởng thức cái đẹp, không biết thì đừng nói lung tung.”
Thưởng thức cái đẹp? Bộ dạng hắn cũng không thua gì anh cả, sao chưa từng thấy cô ngắm hắn như vậy? Thiệu Doãn Cương nghĩ lại bực mình, mà bực cái gì, chính hắn cũng không biết rõ.
“Bớt nói nhảm đi! Réo tôi làm gì?” Hẳn sẽ không nhàm chán mà kéo hắn lại cãi nhau chứ?
“À!” Không nói nhiều lời, lấy thư ra nhét vào tay hắn.
“Đây là gì?” Nhìn trong tay thực rõ ràng là một phong thư tình, Thiệu Doãn Cương trợn tròn mắt. Khai giảng tới nay, hắn quả thật là nhận được không ít thư ái mộ từ các bạn nữ, nhưng — nam nhân bà cũng sẽ viết thư tình cho hắn sao?
“Ông không có đầu óc sao? Nhìn cũng biết đây là một phong thư tình!” Tiện bại hoại có bị xe đâm không, sao đột nhiên lại giống một kẻ ngốc vậy?
“Nam nhân bà, không ngờ bà cũng thầm mến tôi a!” Nhất thời không biết lấy thái độ gì đối với tâm ý của oan gia vẫn cùng đấu võ mồm, hắn đành ra vẻ vô tình giễu cợt.
“Thầm mến cái búa. Muốn tôi thầm mến ông, đợi một trăm năm nữa đi!” Đỗ Lan thiếu chút nữa hộc máu, trừng mắt rít gào. “Là bạn học trong lớp đưa, muốn xem muốn quăng tùy ông, tạm biệt!” Nói vừa xong, liền xoay người chạy biến, khí thế mười phần.
Nhìn theo thân ảnh cô nổi giận đùng đùng rời đi, hiểu rõ thư ái mộ không phải của cô, Thiệu Doãn Cương trong lòng thoải mái, dù sao muốn tìm thấy một đối thủ thú vị như cô rất khó, hắn không muốn vượt qua ranh giới bạn bè mà mất đi cô. Nhưng sau khi thoải mái, hắn lại cảm thấy buồn buồn.






“Lan, này làm phiền cậu……”
“Mình cũng vậy……”
“Còn mình nữa……”
Cái quái gì vậy? Kinh ngạc nhìn một đống thư ái mộ cùng quà tặng màu sắc sặc sỡ, được gói xinh đẹp trên bàn, Đỗ Lan lần đầu tiên trong đời thấy đau đầu.
“Mình không phải người đưa thư!” Cắn răng, tâm tình rất là ác liệt.
Ô…… Có ai đem theo bọc lớn đâu? Đồ nhiều như vậy, cô cầm như thế nào cho hết đây?
“Đừng, hư quá! Coi chừng có người đến……”
“Không hư sao có thể thưởng thức được tư vị trong miệng em……”
Trên một bãi cỏ nhỏ kín đáo được cây cối bao quanh, Đỗ Lan đang vừa xem truyện tranh, vừa ăn bánh ngọt, tâm tình vui vẻ, bỗng tiếng nam nữ cười giỡn từ sau lùm cây truyền tới, khiến cô không khỏi nhíu mày,


XtGem Forum catalog