Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Tác giả: Trang Trang

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341560

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1560 lượt.

cô. Nhà họ Giang bị Phụ Minh Ý dụ dỗ, thừa thế làm những việc xấu xa, quyết tâm trả thù. Cha mẹ anh vì lòng sĩ diện, mặc kệ để sự việc xảy ra mà không can thiệp, chỉ mong cô bị ngồi tù, chấm dứt mọi ước mơ của anh.
Và bây giờ anh lại nhớ cô như vậy.
Nỗi nhớ đó vô cùng mãnh liệt, tựa như một mũi dao dâm sâu vào trái tim anh. Tình thương dành cho Phùng Hy đã khiến Mạnh Thời run rẩy.
Phụ Minh Ý rút ví tiền trong túi ra, để lộ ra tấm ảnh Phùng Hy trong đó. Ngón tay anh khẽ lướt nhẹ trên tấm ảnh, như đang vuốt má cô.
Trước đây cô đáng yêu như thế này đây. Đây là lần đầu tiên Mạnh Thời nhìn thấy ảnh chụp trước kia của Phùng Hy, vẫn còn gầy hơn hiện tại khoảng năm cân, gương mặt nhỏ hơn, cánh tay nhỏ nhắn, không chín chắn đầy đặn như bây giờ, có nụ cười trong sáng rạng rỡ hơn bây giờ. Anh nhìn cô như đói như khát.
“Anh chưa bao giờ gặp, đúng không? Anh chưa bao giờ nhìn thấy Hy Hy như thế này? Cô ấy là của tôi, cho dù anh cướp lấy tấm ảnh này, cô ấy cũng vẫn là của tôi!” Phụ Minh Ý nghe thấy tiếng nghiến răng. Anh hận Mạnh Thời, hận Mạnh Thời nhanh chân hơn anh một bước cướp đi Phùng Hy, hận mình buộc phải làm như vậy.
Mạnh Thời chợt nhớ lại cảnh Phùng Hy liệng đá xuống khe suối. Anh cười, tiếng cười mỗi lúc một to, cười đến nỗi Phụ Minh Ý phải nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên. “Anh nhầm rồi, tôi đã từng gặp. Hãy cầm tấm ảnh của anh và cút đi! Cái mà tôi cần là cô ấy – một con người sống động! Anh hãy nhớ đây – cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Phụ Minh Ý cười lạnh lùng: “Anh định tranh với tôi, cơ hội chiến thắng không nhiều đâu. Anh chỉ có thể đi cầu cứu Giang Du San đừng đẩy người đang ngã mà thôi. Tôi nghĩ tập đoàn Giang Thị rất muốn nhìn thấy sự lựa chọn của anh, tự nhiên họ được ẵm trọn một triệu không trăm hai mươi nghìn tệ, không phải hy sinh một ai mà lại được hả giận.”
“Anh tưởng rằng tôi sẽ rời bỏ cô ấy, cô ấy sẽ về với anh ư?”
“Cô ấy đã mệt rồi. Mạnh Thời, một người phụ nữ đã từng ly hôn sau khi gặp phải những sóng gió này, theo trực giác cô ấy sẽ ngả vào lòng người nào an toàn hơn, đáng tin cậy hơn. Không hẳn là Hy Hy không có tình cảm gì với tôi. Anh rời xa cô ấy, tôi chờ cô ấy. Hôm nay không được thì còn có ngày mai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, cô ấy cần một mái nhà có thể bảo vệ cô ấy. Nếu ở bên anh, cô ấy còn phải đối mặt với những ánh mắt khác thường của cha mẹ anh, bạn bè anh, ở bên tôi, ít nhất cô ấy sẽ không mệt như thế.” Nói xong, Phụ Minh Ý nhìn Mạnh Thời một hồi lâu, đẩy cửa xe loạng choạng bước đi.
Mạnh Thời nhìn theo Phụ Minh Ý, ánh mắt lộ rõ sát khí của một con thú. Dần dần, sát khí đó biến mất. Mạnh Thời ngửa đầu ra phía sau, đầu đập mạnh vào tựa ghế. Anh đập đầu mình hết lần này đến lần khác, anh phải làm gì đây mới cót hể khiến cô mãi mãi có được nụ cười đó. Nỗi đau ập tới, anh há miệng, lồng ngực khó thở đến nỗi chỉ muốn nổ tung.






Tuyệt vọng
Cho dù thế nào anh cũng không thể để Phùng Hy sa lầy vào đại họa này. Không có ai thực sự quan tâm đến hoàn cảnh của cô, không có ai tự đặt câu hỏi có phải cô bị oan hay không. Nghĩ đến đây, Mạnh Thời lại cảm thấy xót xa.
Mạnh Thời đã từng đến trại tạm giam, trước đây có người bạn bị bắt, anh mang tiền, đồ đạc đến. Lần này lại khác, người bị nhốt ở bên trong không phải là nghi phạm, mà là Phùng Hy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người phải gặp nhau ở nơi này, Mạnh Thời lại cảm thấy khó chịu. Anh đứng ngoài cửa ngần ngừ một lát, nói với ông Đặng: “Quay về thôi.”
Đến khi đi được nửa đường, anh lại muốn vào thăm Phùng Hy. Do dự một hồi, ông Đặng có phần sốt ruột, khẽ nói: “Không gặp nữa à? Phải nhờ bao mối quan hệ mới được vao đó!”
Không biết lúc hỏi cung Phùng Hy đã làm gì khiến họ bực. Giọng viên công an phòng trinh sát rất rắn, nói thái độ của Phùng Hy cực kỳ tồi, không chịu hợp tác. Hiện giờ chỉ là giai đoạn điều tra vụ án, luật sư chưa thể bảo đảm cho cô ra, và cũng không được phép gặp bất cứ ai. Mạnh Thời nhờ bạn tìm được đồn phó đồn công an, mới miễn cưỡng cho phép anh mang tiền và đồ đạc vào cho Phùng Hy.
Mạnh Thời bước đi như bay, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống sân rất đẹp. Cửa ngoài đình mở, cha mẹ tôn trọng nhau như khách, vừa ăn vừa nói chuyện rất thân mật. Mạnh Thời nhớ đến Phùng Hy trong trại giam, tim đau nhói.
Mẹ Mạnh Thời lộ rõ vẻ vui mừng, đứng dậy nói: “Thời về rồi hả con, để mẹ đi lấy thêm bộ bát đũa nữa!”
Mạnh Thời đứng yên một chỗ, nhìn theo dáng mẹ bước nhanh về phía bếp, bóng mà mất hút sau cây hoa quế. Anh nhìn cha cười: “Cha giải quyết được việc này không? Cha bắt con làm việc gì cũng được bắt con ngày mai cầu hôn với Giang Du San cũng được. Con đầu hàng!”
Mạnh Thụy Thành cau mày, nói: “Ngồi xuống ăn cơm, nói linh tinh chẳng ra đầu ra cuối gì vậy!”
Mạnh Thời yên lặng ngồi xuống, thấy mẹ cầm bát đũa đến, anh đón lấy, chỉ ăn mà không noing gì, ăn được hai miếng đã không muốn ăn nữa. Mạnh Thời thực sự không thể nuốt được nữa, anh đặt bát đũa xuống nói: “Cô ấy ở tron