
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134362
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/362 lượt.
t vài nhánh, không ngờ lại gặp được các con." Mục quý phi nói xong, nhìn Nhan Thế Ninh cười nói: "Bản cung thấy con thì trong lòng rất vui vẻ, chi bằng các con theo bản cung hồi cung ngồi trò chuyện đi."
Nhan Thế Ninh đang muốn trả lời, lại nghe Bùi Cẩn nói: "Dường như thân thể Ninh nhi hơi không thoải mái, nhi thần vẫn nên đưa nàng về nghỉ ngơi là hơn."
Ặc, thân thể ta không thoải mái lúc nào hả? Nghi hoặc chỉ trong chớp mắt, Nhan Thế Ninh liền hùa theo: "Thế Ninh cũng cảm thấy rất thân thiết với quý phi nương nương, nhưng hôm nay thân thể đột nhiên rất khó chịu, chỉ sợ không thể đi được, xin nương nương tha lỗi."
Không biết vì sao Bùi Cẩn không muốn đi, nhưng dù sao vẫn có lý do của hắn.
Mục quý phi nghe nói như thế, khuôn mặt rất luyến tiếc, nhưng cũng không cưỡng cầu. Bà chỉ tháo một vòng ngọc mã não đeo vào cho Nhan Thế Ninh, dặn dò nàng chăm sóc thân thể thật tốt.
Nhưng sau khi nhìn bọn họ đã đi xa, nụ cười trên mặt Mục quý phi mới buông xuống, "Xem ra hắn thật sự không muốn giúp chúng ta, cả tẩm cung của ta cũng không muốn đến, đúng là chẳng muốn có quan hệ gì với chúng ta cả!"
Khóe miệng Bùi Chương lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, "Khi hắn trở về từ Nam Cương con đã tìm hắn nhiều lần. Hắn đều kiếm cớ né tránh, chẳng cho con chút cơ hội nào. Nhưng cũng may, quan hệ giữa hắn và bên kia cũng rất trong sạch."
Mục quý phi cầm đóa hoa nở rộ, móng tay dài nhọn vẽ lên cánh hoa mềm mại, nở nụ cười bí hiểm, "Không sao, một ngày nào đó hắn sẽ giúp chúng ta. Ván cờ này, ta sẽ sớm bố trí!"
Ta Không Có Hứng Thú Với Ngôi Vị Hoàng Đế
Bên kia, sau khi lên xe ngựa ra khỏi cung, Nhan Thế Ninh không nhịn được chọc chọc cánh tay Bùi Cẩn hỏi: "Vì sao huynh không đến chỗ Mục quý phi?"
"Đi đến đó làm gì, cô không chê nhàm chán sao?"
Đương nhiên Nhan Thế Ninh không tin lời của hắn.
Bùi Cẩn ôm chầm lấy nàng cười nói: "Tiểu sư tử, sau này tiến cung nếu không buộc phải nói chuyện với Mục quý phi thì không cần tiếp xúc với bà ta."
Người Bùi Cẩn muốn dẫn Nhan Thế Ninh đi gặp ở một gian phòng yên tĩnh cuối hành lang.
Chưa vào cửa, từng trận mùi thuốc theo chiều gió thổi tới.
Bùi Cẩn nhìn nam tử mặc đồ đen đang sắp xếp dược thảo trước cửa, nói: "Đây là đại phu trong phủ chúng ta, Bắc Đẩu tiên sinh"
"Huynh dẫn tôi đến gặp đại phu làm gì?" Nhan Thế Ninh cảm thấy khó hiểu.
Bùi Cẩn cười nói: "Hắn là đại phu, nhưng cũng là bạn ta."
Nhan Thế Ninh hiểu ra.
Bùi Cẩn không kết đảng, thường một thân một mình, có thể khiến hắn gọi là bạn bè, địa vị cũng không phải bình thường.
Vì vậy sau khi Bùi Cẩn giới thiệu, Nhan Thế Ninh im lặng đánh giá vị Bắc Đẩu tiên sinh này.
Nhìn qua người này khoảng hơn hai mươi, vóc người cao gầy, mặc trường bào màu đen, lặng lẽ ít nói, thủy chung vẫn không có biểu tình gì, làm cho người ta không hề cảm thấy gần gũi. Bùi Cẩn lại có thể kết bạn với người như vậy, điều này khiến nàng rất ngạc nhiên.
Đang lúc ngờ vực, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, cũng chỉ lạnh lùng hỏi: "Cô có từng thoa hương không?"
Nhan Thế Ninh ngẩn ra, đáp: "Chưa từng."
"Vậy mùi hương trên người cô là ở đâu ra?"
Nhan Thế Ninh ngửi ngửi, nhíu mày nghi ngờ, không có mà!
"Gần đây cô có dùng Huân Hương không?" Bắc Đẩu tiếp tục truy hỏi.
Nhan Thế Ninh nói: "Cũng có, vốn là đã dùng ở tướng phủ".
"Dùng bao lâu?"
"Chưa tới một tháng".
"Hương này ở đâu tới?"
"Là muội muội tôi đưa tới, nói là trong cung thưởng cho, lúc ấy có hai loại, tôi chọn mùi hương nhẹ hơn". Nhan Thế Ninh thấy hắn hỏi không ngừng nghỉ, càng ngày càng khó hiểu, "Hương này có vấn đề sao?"
"Không có vấn đề gì cả. Hương này không thích hợp với cô thôi." Nói xong, Bắc Đẩu lại thuận tay lấy một bình ngọc từ trong một đống chai lọ ném tới, lại quay đầu tiếp tục thu dọn dược thảo của mình.
Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người, đoạn đối thoại này đột nhiên phát sinh lại đột nhiên chấm dứt, một người quái gở. Nàng nhìn Bùi Cẩn, ánh mắt dò hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Lúc này Bùi Cẩn thật đúng là vô cùng xấu hổ, hắn chỉ muốn Bắc Đẩu nói bóng nói gió hỏi về hương nhang, ai ngờ người này lại thô lỗ hỏi thẳng thừng như thế!
Sau khi đưa Nhan Thế Ninh một đầu mờ mịt trở về, Bùi Cẩn vội vã quay lại.
"Ta nói ít nhất ngươi cũng phải kín đáo một chút chứ, để nàng nghi ngờ thì làm sao bây giờ!" Bùi Cẩn ngồi xuống ghế tựa, mặc kệ nói.
"Kín đáo chưa bao giờ là phong cách của ta". Bắc Đẩu trả lời ngắn gọn.
Bùi Cẩn xoa nhẹ cái ót, nói: "Sáng sớm hôm qua cho ngươi ngửi thấy hương tro ngươi nói ta không thể động phòng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hóa ra, sáng sớm hôm qua hắn trở về từ tướng phủ, trực tiếp kéo Bắc Đẩu đang ngủ say ra ngoài, đưa nhúm hương tro cho hắn xem. Lúc trước Bùi Cẩn đã từng nói với hắn về chuyện nhang hương này, nhưng chỉ nghe không thấy cũng không thể phán đoán ra điều gì, vì thế chuyện về huân hương này trước sau vẫn là một câu đố. Giờ hắn đã tìm được, đương nhiên muốn Bắc Đẩu nghiên cứu một chút.