pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quả Nhân Có Bệnh

Quả Nhân Có Bệnh

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341780

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1780 lượt.

ậy một lúc đi.
Tin ta mang thai rất nhanh truyền ra ngoài, người lượn vòng quanh ta lại càng nhiều thêm. Bùi Tranh bị chen đẩy ra bên ngoài bức tường người, chỉ đến tối mới có thể gần gũi ta một chút.
"Ta ghen tị rồi."
"Ta cũng thấy được."
"Đuổi bọn họ về Vân Vụ biệt viện đi."
"Đuổi đi rồi ngôi hoàng đế này của ta cho chàng làm."
"Ta nhớ nàng ..."
"Ngủ đi."
Ta nằm trong lòng hắn, ngủ cực kỳ yên ổn.
Mỗi ngày vẫn dậy sớm như trước, thay y phục lên triều, bãi triều xong về ăn sáng cùng hắn, sau đó phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng thấy khó lựa chọn thì thỉnh giáo hắn, hắn dựa nghiêng người ở một bên, nhíu nhíu mi uể oải cười nói: "Nàng thỉnh cầu ta a ..."
Ta trực tiếp ném tấu chương về phía hắn, tức giận nói: "Ta muốn chàng tối ngủ dưới đất đi!"
Tấu chương chưa phê xong, mấy vị phụ thân đã thay nhau tới hỏi thăm, Bùi Tranh hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài, hậm hực biến mất một buổi chiều, đến tối lại muốn ta thương xót. Mỗi tối đều thầm thì ly gián, bảo ta đuổi các vị phụ thân về biệt viện đi.
Thật sự là tên vong ân phụ nghĩa a ...
Một ngày nọ, ta bèn kể chuyện này với mẫu thân, mẫu thân cười nói: "Nên!" Lại nói, "Có phải mấy hôm nay nó nhàn đến phát hoảng, cả ngày tìm Ngũ cha con nói chuyện phiếm."
Hóa ra mất tích là đi tìm Ngũ cha sao ...
"Chàng với Ngũ cha thì có thể tán gẫu chuyện gì chứ?"
"Giữa nam nhân, chả có gì ngoài tán dóc về nữ nhân cả." Mẫu thân cười hắc hắc, "Nhưng mà ta đoán nó là hỏi Ngũ cha con nên chăm sóc nữ nhân có thai như thế nào."
"Việc này còn phải hỏi sao?" Ta cười nói, "Con còn tưởng chàng cái gì cũng biết cơ."
Rời khỏi chỗ mẫu thân, ta bèn đi thẳng tới nhà thuốc của Ngũ cha, mùi thảo dược hơi gay mũi, ta bước nhẹ nhàng, rón ra rón rén tới gần, lúc đi ngang qua cửa sổ, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng đang nằm trên giường.
Bùi Tranh thế mà lại đến chỗ Ngũ cha ngủ gật sao?
Ta vào phòng, lại không gặp được Ngũ cha, chỉ nhìn thấy một cái bồn tắm phủ đầy thuốc. Bùi Tranh còn mặc nguyên áo ngoài màu trắng, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt hơi tái.
Ta đi đến bên giường, hắn hình như ngủ thật sâu, thế mà cũng không tỉnh. Hơi thở mỏng manh khó nhận ta, ta phải cẩn thận thử một chút, mới chắc chắn là hắn không bị Ngũ cha mưu sát.
Ta khẽ gọi một tiếng: "Bùi Tranh."
Hắn không có phản ứng.
Ta lại gọi một tiếng: "Tranh ..."






"Đậu Đậu ..." Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng quát nhẹ, ta hoảng sợ, quay đầu nhìn lại. Ngũ cha đứng ở cửa, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng mới nói: "Con sao lại đến đây?"
"Con nghe nói Bùi Tranh đang ở chỗ Ngũ cha này."
Lúc ta nói lời này, hắn vẫn đang ngủ. Việc này rất kỳ quái ...
Ngũ cha vội ho một tiếng nói: "Nó bị nhiễm phong hàn, ta cho nó uống chút thuốc, cho nên ngủ có vẻ sâu."
Ta còn chưa hỏi gì, ông lại vội vã nói như vậy thật giống như đang che giấu điều gì.
Ta nắm tay hắn nói: "Đi thôi ..."
Hắn không muốn ta biết, ta cũng sẽ làm như không biết.
Chỉ là cứ cách mấy ngày hắn lại phải tới nhà thuốc của Ngũ cha thay máu, Ngũ cha vì muốn giảm bớt đau đớn cho hắn, bèn cho hắn uống chút thuốc mê, để cho hắn ngủ trưa một chút. Đợi hắn ngủ, ta liền vào nhà ngồi bên cạnh hắn.
Đến sinh nhật ta năm ấy, thế lực Nam Hoài Vương cơ bản bị quét sạch, tất cả chư hầu vương đều quy thuận triều đình, thành thực đem đất phong và quyền tài chính, quân chính trả lại cho trung ương. Quan lại trên triều đình cũng thay đổi một đám, Dị Đạo Lâm lấy tam hỉ lâm môn làm lý do, xin mở ân khoa, thủ sĩ khai khoa tràn đầy triều đường, lại ban hành chính sách miễn thuế cho những quận có đất phong, trấn an dân chúng ở khu vực đất phong vốn đang khủng hoảng bất an.
Sùng Quang năm thứ năm, tuyết rơi lớn hơn những năm trước, bay lả tả ngập đầy mái nhà. Ta mang thai đã lộ rõ, bụng nhô lên, mỗi ngày trời chưa sáng vẫn thức dậy vào triều; lúc bãi triều, đã nhìn thấy Bùi Tranh chờ ta ngoài điện. Các đại thần thấy, bước lên trước hành lễ, hắn cười chào hỏi từng người, chờ ta đi tới bên cạnh hắn, sau đó nắm tay ta, ghé sát tai ta thấp giọng nói: "Bây giờ, nàng là của ta rồi."
Hắn bung dù giúp ta che gió tuyết, Tiểu Lộ Tử dẫn cung nhân đi theo phía sau, cách một khoảng không xa không gần.
"Mặt cũng đỏ lên vì lạnh rồi." Hắn vừa cười vừa nói, khi nói chuyện phả ra hơi nhiệt mà như trong nháy mắt đã kết thành băng rồi.
Ta hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Không phải là hồng vì lạnh ..."
"Vậy thì vì sao?"
Ta đỏ mặt tía tai nói: "Chàng ... chàng chờ ở ngoài điện, bá quan đều chê cười ta ..."
"Ai dám?" Hắn đanh mặt lại, "Bọn họ sáng sớm trời đông khắc nghiệt đã cướp cái lò ủ ấm của ta đi, ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ đâu! Trong chăn thiếu một người, lạnh không ngủ được."
"Ngủ không được thì đi làm gian thương của chàng đi, tìm ta làm gì ..."
Gần đây ta mới phát hiện, khi hắn làm Thừa tướng phạm vào không ít chuyện xấu xa, theo như lời hắn nói, hắn là thương nhân, hiệu buôn mang họ Bùi mở khắp cả đế đô, đó chẳng