Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quần Áo Xốc Xếch

Quần Áo Xốc Xếch

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341019

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1019 lượt.

nhà thím hai, tản bộ trên con đường nhỏ.
Mộ Vân nhìn ánh nắng chiều, cười: “Thật ra thì tôi rất thích chị.”
“Cám ơn.Chỉ là nếu như cách em thích một người là như vậy, vậy thì emđừng yêu chị thì hơn.” Niệm An cũng không khách khí.
Mộ Vân hình như cũng không ngoài ý muốn: “Được, hôm nay tôi tới chỉ là muốn hỏi chị một câu.”
“Em nói đi.”
“Vì anh tôi, chị có thể hy sinh bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, chỉ cócon người tôi mà thôi.”
Mộ Vân sửng sốt thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng.Cô nhỏ giọng nói một câu gì đó, vừa nói xong, cô xoay người chạy.
Niệm An đang mang thai không thể vận động mạnh, cô chỉ cảm thấy có chút không được bình thường, theo bản năng cô cao giọng gọi: “Mộ Vân....” Cô thấy Mộ Vân chạy tới xa rồi dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục chạy.Lúc này cô mới phản ứng được câu mà Mộ Vân nói khi nãy là “Thật xin lỗi!”.
Trong khách sạn, Mộ Hữu Thành đẩy bàn đứng dậy, hờ hững nở nụ cười: “Có một việc em không biết.Thật ra năm đó người cha anh nhìn trúng là em. Hai chị em nhà em, một người giống hoa thủy tiên, một người giống hoa hồng, anh cảm thấy hoa thủy tiên thích hợp với anh hơn, cho nên cuối cùng anh cưới chị em.Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn cảm thấy sự lựa chọn của anh là đúng.”
Từ Na ngồi liệt ở bên giường, chợt cúi đầu nở nụ cười: “Ồ, hoa hồng? Ý anh nói là em có gai sao? Cho nên tự tay anh cắt đứt nhân duyên của chúng ta? Mộ Hữu Thành, anh có biết không, em oán hận chị em ba mươi năm, thì ra là em hận lầm người rồi....Được, rất tốt, thật tốt quá!” Cô cười giống như phát điên, tâm sự chất chứa ba mươi năm được giải phóng đau đến tê liệt.
Tiếng đau lòng, từng mảnh từng mảnh, cô cố gắng cắn nuốt.Cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Rất tốt, bây giờ anh có thể cút đi rồi, tôi sẽ trả lại gấp bội những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi!”
Mộ Hữu Thành lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng, sau khi ra khỏi phòng anh đỡ vách tường để thân thể đứng vững.Thị giác ngày càng không rõ ràng, nếu vừa rồi anh không đeo kính đen, triệu chứng của anh nhất định không lừa gạt được.Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, anh đã hoàn toàn đắc tội với Từ Na rồi, tiếp theo cô nhất định sẽ đem chuyện sao chép lan truyền ra ngoài, muốn tiếp tục con đường trước mắt phải giải quyết chuyện của cô trước đã.
Anh liên lạc với trợ lý Trần tìm địa chỉ của vị kiến trúc sư ‘bị sao chép’ kia, sau đó tự mình tới cửa.
Chờ mãi đến tận khuya mới thấy anh từ trong nhà của vị kiến trúc sư kia ra ngoài, trợ lý Trần đã chờ ngoài cửa từ sớm với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốcMộ, anhtắt máy ạ?”
“Tôi tắt máy?”
Trợ lý Trần nói rất nhanh: “Cả chiều nay anh Tiêu Thần gọi điện cho anh, không gọi được liền tìm tôi, nghe nói ở nông thôn xảy ra chuyện.”
Lão Mộ bước một bước dài về phía trước, vẻ mặt khẩn trương muốn nghe rõ ràng một chút, đáng tiếc bước hụt một bước, ngã xuống từ bậc cầu thang.Quần áo tây trang dính một lớp bụi bẩn, mắt kính rơi ra ngoài, bởi vì võng mạc bị tróc ra mà nửa ngày không tìm được mắt kính.
Trợ lý Trần hốt hoảng đỡ anh đứng lên, lúc đưa mắt kính cho anh, vẻ mặt nghi ngờ: “Tổng giám đốc Mộ....”
Lão Mộ khoát khoát tay: “Đừng nói gì cả.Bảo tài xế đến đây, cô đến nông thôn một chuyến, thôi, để tôi đi.” Anh quên cả phủi bụi trên người liền bước chân đi.Giờ phút này anh căng thẳng không lời nào tả được.
Tiêu Thần đã trở lại nông thôn, nghe thím hai nói rằng buổi trưa có một cô gái đến tìm Niệm An, hai người đi ra ngoài sau đó đến giờ vẫn chưa trở về, cho nên bà bảo mấy thanh niên trong làng ra ngoài tìm một vòng, lại tìm thấy cô gái kia bên bờ ruộng, đầu của cô bị xây xước, khóc lóc kể rằng Niệm An bị một nhóm người xấu đưa đi.
Cô gái nằm trong phòng chính là Mộ Vân, Tiêu Thần ở trong phòng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô cẩn thận kể lại tình huống lúc đó cho tôi, một chút cũng không được bỏ sót.”
Mộ Vân ôm đầu bị quấn đầy băng gạc, vẻ mặt khổ sở nói: “Đầu của tôi thật sự đang rất choáng....”
Thấy dáng vẻ không phối hợp của cô, Tiêu Thần nổi giận, bắt lấy bả vai của cô bắt đầu lay lay: “Cô nhìn vào mắt tôi mà nói, lúc này không phải là lúc để ngất biết không? Niệm An chưa tìm thấy, hiện tại không rõ tung tích, cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì!”
Mộ Vân giống như bị giật mình, càng nói không ra lời, môi cô run run rẩy rẩy thật lâu: “Anh thích cô ấy?”
Thấy cô vào lúc này lại lảng sang chuyện khác, Tiêu Thần quả thật muốn điên: “Đúng vậy, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi sẽ không thể để cho ấy chịu bất kỳ thương tổn nào, càng không cho phép bất kể ai tổn thương cô ấy.Nếu như bây giờ cô không nói, có tin cả đời này tôi sẽ không để cô nói một lời nào nữa không?”
“Đủ rồi!” Lão Mộ cũng từ ngoài bước vào, anh tháo kính mắt xuống thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong nhà.Rất nhanh tầm mắt của anh dừng lại trên người Mộ Vân, đè nén nghi vấn như sông cuộn biển gầm trong lòng, anh ân cần nói: “Xe ở bên ngoài, bảo tài xế đưa em đến bệnh viện, yên tâm nghỉ ngơi.”
Tiêu Thần nóng nảy: “Mộ Hữu Thành, anh điên rồi sao? Cô ấy là người duy nhất chứng kiến, cò


Snack's 1967