XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quân Cưới

Quân Cưới

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341573

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1573 lượt.

tiểu tiếp, mặc cô ở bên cạnh “Xụyt Xụyt” kiểu gì đều vô dụng. Người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị nói, người ta bảo không tiểu là không tiểu, sao mẹ cứ bắt con phải đi như thế chứ?
Hơn một tháng qua, trải qua nhiều lần chiến đấu với con trai, Hàn Mai dần dần cũng rút ra ít kinh nghiệm. Ví dụ như trước khi cho nó bú sữa thì phải mở tã ra, bày sẵn tư thế, nghiêm chỉnh chờ đợi, để ngừa con trai của cô nhất thời tâm tình dâng cao sẽ ngửa mặt lên trời một góc bốn lăm độ, bắt đầu càn quét. Có điều hôm nay cô thực sự là quá mệt mỏi, chỉ nhớ mở tã người bạn nhỏ Triệu Hàm Nghị mà quên không bày sẵn tư thế, con trai mới bú được hai ngụm mà cô đã ngủ mất rồi.
Mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, cô suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được, nguy rồi, trong nhà chỉ có một cái giường thôi đấy!
Hàn Mai mở mắt ra nhìn, chỉ thấy con trai của cô đang vui vẻ bú sữa, một cái tay nhỏ còn nâng lên thật cao, quần áo trên người thằng bé rất sạch sẽ, trên giường cũng sạch sẽ. Chẳng lẽ là cô nằm mơ à?
Khi Hàn Mai nhìn thấy Triệu Kiến Quốc đen mặt đứng cạnh giường, trên đũng quần của anh còn rõ ràng bị ướt một mảng lớn thì sửng sốt mất hai giây, tiếp đó liền “Xì” một tiếng bật cười.
Hàn Mai vừa cười, vừa cúi đầu nhìn con trai bảo bối của mình, vui vẻ nói, “Bảo bối, con thật là lợi hại!” Nói xong còn dùng sức hôn một cái lên mặt thằng bé, Nghĩ thầm có thể ngắm bắn tốt như vậy, sau này nó muốn làm pháo bình cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Triệu Kiến Quốc trừng mắt liếc người đang cười hả hê trên giường, buồn bực lấy quần lót sạch trong tủ ra vọt vào nhà tắm.






Náo Động Phòng
Ở quê Hàn Mai có thói quen sau khi đứa bé sang tháng phải ôm về nhà mẹ một chuyến, mẹ Hàn đã bảo Hàn Tĩnh gửi thư đến thúc dục nhiều lần. Nhưng thứ nhất là vì bọn trẻ còn quá nhỏ, đường đi lại xa xôi, cô và Triệu Kiến Quốc lại không có kinh nghiệm chăm trẻ con, trên tàu lại không có phương tiện, ngộ nhỡ bọn trẻ bị cảm mạo nóng sốt thì sẽ cực kỳ phiền toái; thứ hai là vì sau khi qua lại hơn nửa năm thì Ngụy Bình và Đỗ Vân Tú quyết định đi đến kết hôn.
Ngụy Bình không còn người thân nào nên tính toán chỉ làm mấy bàn trong bộ đội, mời mấy chiến hữu thân thiết đến, đơn giản là được rồi. Nhưng cậu lại là một người cao lớn thô kệch, lúc kết hôn phải mua đồ gì cậu đều không biết, cho nên mới đến nhờ Hàn Mai và Lưu Anh giúp đỡ.
Hàn Mai phải chăm con nên không đi được, nên cô viết ra danh sách những thứ cần chuẩn bị, sau đó bảo Lưu Anh và Ngụy Bình cùng đi mua.
Hôn lễ được tổ chức trong hội trường của bộ đội, rượu và thức ăn là do ban cấp dưỡng chuẩn bị, mặc dù mùi vị không ngon lắm nhưng bù lại, không khí rất náo nhiệt.
“Truyền thống của doanh chúng ta là có phúc cùng hưởng, trong nhà có thịt heo thì miệng của người ngoài cũng phải dính được chút mỡ,” Nói xong liền đi đến khoác vai của Ngụy Bình, tiếp tục nói, “Tiểu tử cậu giỏi lắm, về sau mỗi đêm đều có vợ mà ôm, chỉ khổ anh em chúng tôi chỉ có thể tiếp tục ôm gối đầu vừa thối vừa cứng mà ngủ, cậu xem, hôm nay không phải là cậu nên bồi chúng tôi vui vẻ một chút sao?" Nói xong còn nhìn Đỗ Vân Tú đầy ngụ ý.
Ngụy Bình vội vàng kéo vợ mình ra sau lưng, nghiêm mặt trợn mắt nhìn Tạ Phi đang cười gian tà ở bên cạnh.
Đỗ Vân Tú đột nhiên bị Ngụy Bình kéo ra phía sau, không kịp đứng vững nên nhẹ nhàng đụng trúng lưng của chồng, thấy không ai chú ý liền vội vàng đứng thẳng lại, có điều một bàn tay vẫn bị người ta nắm thật chặt, cả lòng bàn tay nóng hầm hập, Đỗ Vân Tú không khỏi lại đỏ mặt.
Tạ Phi thấy Ngụy Bình xù lông lại càng vui vẻ, “Tôi cũng không nhiều lời nữa, người anh em, không phải là tôi làm khó cậu, nhưng hôm nay là ngày vui, không chơi không được!” Quay đầu ra cửa hô lên, “Các đồng chí, tiến vào!”
Nhất thời, vài người từ ngoài cửa vọt vào, trong tay còn cầm theo rất nhiều đồ. Bọn họ kê một băng ghế dài ở giữa nhà, bày mấy cái chén lên trên, trên miệng chiếc chén đầu tiên có một quả trứng gà, nhìn kỹ mới thấy là trứng sống.
Hàn Mai dĩ nhiên là biết đám tiểu tử này muốn chơi cái gì, đơn giản là bắt cô dâu và chú rể phải dùng miệng chuyển trứng gà từ đầu này đến đầu khác của ghế. Thấy Đỗ Vân Tú lo lắng nhìn mình, cô liền khoát khoát tay, ý bảo cô bé yên tâm. Mọi người nháo thì nháo nhưng vẫn có chừng mực.
Dưới sự thúc dục của đám người Tạ Phi, Ngụy Bình cùng Đỗ Vân Tú ngồi xổm xuống sàn, chu miệng chuyển trứng gà sang chén khác. Đừng thấy trò chơi này đơn giản mà khinh thường, thật ra thì nó không dễ chút nào. Bởi vì Ngụy Bình cao hơn Đỗ Vân Tú rất nhiều, cho nên lúc ngồi xổm, miệng của cả hai phải ngang bằng nhau mới được, nhưng vì chiều cao của vợ mà Ngụy Bình phải nghiêng đầu qua một bên, hạ thấp thân thể. Vừa mang trứng gà, còn vừa phải di chuyển lên phía trước, độ khó có thể so với lúc nằm sấp tập bắn được, hơn nữa lúc này cũng không giống như mấy chục năm sau, trước khi kết hôn mà nắm tay cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện hôn môi, hiện tại hai người dựa vào gần như vậy, miệng đối miệng, thứ nhất là khẩ