The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quân Cưới

Quân Cưới

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341554

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1554 lượt.

ùng nhìn Cao Tuấn.
Lúc Hàn Mai bị bắt lên xe thì Lục Hạo đang đứng cạnh cửa sổ tầng hai, cứu người thì không kịp nhưng vẫn kịp nhớ biển số xe. Lục Hạo lập tức cho người đi kiểm tra biển số xe đó, sau đó nhanh chóng gọi điện thông báo cho Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc ôm Hàn Mai đi theo phía sau, Lục Hạo cũng tò mò quan hệ giữa Cao lão tiên sinh và cha của Triệu Kiến Quốc nên cũng đi theo. Có điều anh vừa mới bước ra khỏi thư phòng, Cao Tuấn liền ngừng lại, quay đầu nói với lão quản gia, “Chú Tường, cảnh sát Lục đứng lâu như vậy cũng mệt rồi, chú dẫn cảnh sát Lục xuống phòng khách dưới lầu mời trà đi!” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Lục Hạo, quay đầu bước đi.
“Này….” Lục Hạo còn muốn nói nhưng bị Cao Tường ngăn lại.
“Cảnh sát Lục, bên này, mời!”
Lục Hạo bất đắc dĩ bĩu môi, không tình nguyện nói một câu “Tôi xuống dưới lầu chờ hai người” với Hàn Mai và Triệu Kiến Quốc liền theo Cao Tường đi xuống dưới.
Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai theo sau lưng Cao Tuấn, đi qua một hành lang dài, lại qua một phòng khách nhỏ. Dọc theo đường đi không thấy bất kì người nào, thỉnh thoảng chỉ gặp được một, hai người giúp việc, cả phòng an tĩnh đến đáng sợ. Hàn Mai thầm nghĩ biệt thự này đẹp thì có đẹp, lớn cũng có lớn, nhưng mà trống rỗng, không có mấy người có thể chịu được. Nếu để cô lựa chọn thì cô tình nguyện chọn mấy căn nhà nhỏ còn hơn, mặc dù không to đẹp như ở đây nhưng ít nhất sống trong đó còn thấy thoải mái.
Đi tới đi lui, đột nhiên Hàn Mai nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ truyền đến sau một cánh cửa đóng chặt, còn có cả tiếng kêu lương của phụ nữ nữa, khiến cô không khỏi lạnh cả người.
Triệu Kiến Quốc cảm thấy tâm tình biến hóa của vợ, rất tự nhiên đổi từ nắm tay sang ôm cô vào trong ngực.
Hàn Mai cảm thấy ấm áp trên người Triệu Kiến Quốc truyền tới, trong lòng bình tĩnh không ít.
Cao Tuấn nghe được tiếng kêu thì chỉ dừng chân một chút, khẽ nhíu mày rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, ba người dừng lại trước một gian phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ kê một chiếc giường lớn, một ông cụ sắc mặt vàng vọt, tiều tụy nằm bên trên đó.
Hàn Mai đoán đây chính là cha của Cao Tuấn, Cao lão tiên sinh. Nhưng cẩn thận nhìn lại lại không giống, không phải bởi vì ngũ quan của ông và Cao Tuấn không giống nhau, mà theo như tuổi của Cao Tuấn thì Cao lão tiên sinh chẳng qua cũng chỉ mới năm, sáu mươi tuổi mà thôi, người có tiền đều chú ý bảo dưỡng nhan sắc, có khối người còn trẻ hơn tuổi thật những mười mấy tuổi, nhưng Cao lão tiên sinh nhìn qua còn già hơn cả cha cô.
Một bác sĩ mặc áo đứng bên cạnh giường đang treo bình truyền.
Cao Tuấn đi tới nhẹ giọng nói chuyện với bác sĩ, vị bác sĩ kia nhíu mày một cái dường như không tán thành, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi ra ngoài. Lúc đi qua Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai còn cố ý dặn dò, “Đừng nói chuyện quá lâu!”
Lúc mới vào phòng, Hàn Mai đã ngửi thấy vị thuốc bắc rất nặng, nhìn thái độ khi nãy của bác sĩ, Hàn Mai không khỏi thầm nghĩ Cao lão tiên sinh có phải là bị bệnh rất nặng hay không?
“Phanh” một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại, đồng thời cũng cắt đứt suy nghĩ của Hàn Mai.
Cao Tuấn đứng bên giường, cúi đầu, nhỏ giọng kêu vài tiếng bên tai của Cao lão tiên sinh.
Cao lão tiên sinh giật giật khóe mắt, một lát sau mới chậm rãi mở mắt ra.
Cao Tuấn lần nữa cúi đầu, ghé vào tai ông cụ, nói, “Bọn họ tới rồi.”
Ông cụ chuyển động con ngươi, nhìn một vòng quanh phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trên người Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai.
Cao Tuấn rất thuần thục đỡ ông cụ dậy, cầm hai cái gối kê sau lưng của ông, sau đó lại đỡ ông nằm xuống.
“Cậu nhất định tò mò vì sao hôm nay tôi lại tìm cậu đến đây đúng không? Hoặc là ta và cha cậu có …. Khụ khụ… quan hệ gì?”
“Cha, người chậm một chút!” Cao Tuấn vừa vội vàng vỗ lưng cho ông cụ, vừa bưng ống nhổ dưới chân giường lên.
Hàn Mai thấy ông cụ ho kịch liệt thì nhíu mày, cô sợ nhất là thấy cảnh tượng như vậy, mỗi lần như này cô đều không nhịn được mà liên tưởng đến bộ dạng của mình hoặc người thân khi ngã bệnh.
Cao lão tiên sinh ho một lúc lâu thì phun đờm, sau đó nhận lấy nước trà mà Cao Tuấn đưa tới, súc miệng. Ông híp mắt lại nhìn Triệu Kiến Quốc và Hàn Mai, dùng một loại ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nói, “Người già rồi cũng không có ích nữa, nói hai câu cũng phải ho cả buổi sáng, thân thể này càng ngày càng tệ rồi…”
“Không biết vì sao Cao lão tiên sinh lại biết cha chồng của tôi?” Hàn Mai thấy ông cụ nói đông nói tây, nửa ngày cũng không nói tới trọng điểm, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Ông cụ nhìn Hàn Mai, nói tiếp, “Ngày trước có một chàng trai trẻ tuổi, sinh ra trong một gia đình có điều kiện kinh tế vô cùng tốt, bởi vì anh ta là cháu trai duy nhất trong gia tộc, cho nên từ nhỏ đã được sủng ái, vì thế mà anh ta có tính tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều phải đứng nhất, không thể nào đứng ở phía sau người khác được..”
“Trong nhà sớm đã định ra hôn sự cho anh ta, vô luận là gia thế hay bối cảnh của nhà gái đều không thể bắt bẻ được điều gì, vóc người củ