Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quân Cưới

Quân Cưới

Tác giả: Đệ Tứ Cá Bình Quả

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 1341506

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1506 lượt.

thì thật đúng là không tệ. Ở nông thôn, quanh năm suốt tháng mệt sống mệt chết cũng chỉ được ba bốn trăm đồng, một tháng mà có thể kiếm được 30 đồng đã coi như rất giỏi rồi, mẹ Hàn thầm tính toán trong lòng.
Bên kia cha Hàn cùng mẹ Hàn vì hôn sự của con gái mà tranh luận không nghỉ, bên này Hàn Mai cũng ngồi không yên.
“Cha, mẹ, hai người đừng tranh cãi nữa. Con hiểu rõ hai người cũng là vì tốt cho con, con rất cảm kích. Triệu Kiến Quốc tốt vô cùng, con gái gả cho anh ấy nhất định sẽ không phải chịu khi dễ, cha mẹ cũng không cần lại phải bận tâm vì hôn sự của con nữa.”
Mẹ Hàn vừa nghe liền nóng nảy, “Mẹ nói này con gái, mẹ cũng là vì tốt cho con, nếu con thật sự gả cho Triệu Kiến Quốc, về sau không sống được, con còn không phải là khóc với mẹ sao? Con suy nghĩ một chút nữa đi.”
“Mẹ cũng đừng lo lắng, cha nói tốt thì nhất định là tốt, chẳng lẽ cha còn có thể hại con hay sao?” Hàn Mai vừa nói vừa nhìn cha Hàn một cái.
Cha Hàn có cảm giác con gái mình hôm nay cùng trước kia có điểm không giống nhau, nhưng không rõ là không giống ở điểm nào, chỉ là bị con gái nhìn chằm chằm như thế trong lòng ông có cảm giác như đang bị bắn tỉa.
Hôn sự của Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc cứ như vậy bị quyết định.






Sính Lễ
Ngày hôm sau, Triệu Kiến Quốc mang theo sính lễ tới nhà họ Hàn, nhớ kiếp trước là năm ngày sau anh mới đến. Kiếp trước, mẹ cô hết sức phản đối hôn sự này, quấn lấy cha khóc sướt mướt, về sau thấy không có chút hiệu quả nào liền thay đổi sách lược, nằm trên giường tuyệt thực. Chuyện này cô ở kiếp trước giống với mẹ như đúc, biết lấy chiêu tuyệt thực khiến đàn ông mềm lòng. Nhưng lại không ý thức được rằng chiêu này chỉ có người chân chính đau lòng cho cô mới sinh ra mềm lòng. Cho nên, một chiêu này dùng trên người Triệu Kiến Quốc có hiệu quả, mà dùng trên người Lý Khải Dân chỉ đổi lấy một quyền từ chân hắn. Cô quả thật là mắt mù mới đi coi trọng tiện nam nhân Lý Khải Dân kia như vậy. Cha mặc dù không nói còn bày ra vẻ mặt thối, rốt cuộc vẫn là đau lòng mẹ cô, nhìn cha đi đi lại lại trong nhà rồi ngoài nhà là biết. Nhớ lại có một ngày, cha mẹ cô ở trong phòng nói chuyện thật lâu. Lúc ấy cô sợ mẹ sẽ bị cha xúi dục bèn lén núp ở sau cửa nghe trộm, nhưng cha mẹ nói chuyện thanh âm thật sự quá nhỏ, cô chỉ nghe được đứt quãng cái gì mà “Thanh niên trí thức”, cái gì mà “Công trường”. Cũng không biết rốt cuộc cha cô đã nói gì mà sau khi ra ngoài mẹ cô lại đồng ý hôn sự của cô cùng Triệu Kiến Quốc. Kiếp trước, đối với cha mẹ, nói cô không oán hận là giả, loại oán hận này về sau không ngừng tích lũy theo cuộc hôn nhân của cô, cho nên sau này cô mới dễ dàng bị Lý Khải Dân đầu độc cầm tiền của nhà theo hắn bỏ trốn như vậy.
Thời điểm Triệu Kiến Quốc đến nhà cô, anh mặc một thân quân trang màu xanh lá cây, chiều cao 1m8, dáng dấp khôi ngô, quanh năm sống trong quân đội khiến anh còn đen hơn cả dân quê bình thường, cộng thêm hai hàm răng trắng nhìn anh càng đen hơn. Trên mặt anh không có quá nhiều biểu tình, có lẽ là do làm lính nên cả người thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Dạng tướng mạo này ở thời đại này đích xác là không được yêu thích, nhưng Hàn Mai lại không cho là vậy. Kiếp trước cộng với kiếp này cô cũng sống đến bốn mươi mấy năm rồi, hiện tại cảm thấy đàn ông phải như vậy mới có hương vị.
Tuy Hàn Mai rất khẩn trương nhưng vẫn ngồi đợi trong phòng. Rót cho mình một ly nước nóng, đến cái tay cầm ly cũng run run. Cô cười khổ, cô càng lớn lại càng trẻ lại rồi, còn có cái gì mà chưa từng thấy qua chứ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến ở bên ngoài kia là người đàn ông cả đời của mình là cô lại khẩn trương.
“Kiến Quốc, mau, vào trong nhà, đứng bên ngoài coi chừng lạnh.” Cha Hàn nhiệt tình chiêu đãi con rể tương lai.
Hàn Mai trong lòng rơi lệ, thật vất cả mới đợi được anh chủ động, nín nửa ngày cư nhiên nói ra một câu như vậy, xem ra vẫn là để cô ra tay nha.
“Đúng vậy, anh Kiến Quốc ở trong bộ đội bình thường hẳn là rất vất vả đúng không?”
“Ừ”
Cô dâu nhỏ của anh rất quan tâm đến anh, Triệu Kiến Quốc nghĩ như thế nên ở trong lòng rất vui vẻ. Nhưng anh không biết Hàn Mai ở bên cạnh đã bốc lửa.
Người đàn ông này nói nhiều thêm mấy chữ thì chết sao? Hàn Mai kìm nén bực bội, cúi đầu chuyên tâm đi bộ.
Triệu Kiến Quốc thấy còn một đoạn ngắn nữa là đến nhà, muốn tốc chiến tốc thắng nhất định đem nhiệm vụ hoàn thành.
“Mai Tử, ở đây anh có hai trăm đồng, em cầm đi, chúng ta kết hôn em muốn mua cái gì thì mua, không đủ chờ lần sau anh về nói lại với anh. Ngày mai anh sẽ trở về doanh trại, đến nơi lập tức sẽ viết báo cáo kết hôn, đại khái cũng phải hơn một tháng.”
Hàn Mai ngây người, cô nhớ kiếp trước cũng không có chuyện này, mặc dù sau khi kết hôn Triệu Kiến Quốc vẫn đem sổ tiết kiệm của anh cho cô, nhưng cô khẳng định trước khi kết hôn Triệu Kiến Quốc không có đưa tiền cho cô. Nhớ lúc ấy cô mua rượu xong cũng không đợi Triệu Kiến Quốc đang trả tiền liền đi trước, mà người đàn ông này vẫn đi theo ở phía sau cô. Nếu lúc ấy