
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134760
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/760 lượt.
>Cô....Nghĩ đến điều gì? Vì sao mặt lại đỏ như vậy?
Ánh mắt trầm ngâm ngắm nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, Mặc Khuê chỉ cảm thấy bụng dưới một trận xôn xao, khiến anh không nhịn được muốn đưa tay vuốt ve gò má phấn hồng, xem có non mịn như trong tưởng tượng không.....
“A....Anh, anh làm gì thế?” Trừng mắt nhìn bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, cô lắp bắp hỏi, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh, anh làm sao lại đột nhiên vuốt mặt cô thế? Hơn nữa ngón cái lại cứ không biết khống chế mà ma sát qua lại, nghĩ mặt cô là đá mài dao sao? Còn vết chai trên ngón tay nữa cứ chà tới chà lui trên mặt khiến trái tim nảy lên chút cảm giác tê ngứa, thật sự kỳ quái nha!
Nghe tiếng trách, lúc này Mặc Khuê mới phát hiện mình thế nhưng lại vô thức thuận theo khát vọng trong lòng, khóe miệng không khỏi nổi lên chút cười khổ....Ông trời! Từ khi nào mà tự chủ của anh trở nên kém như vậy?
Chậm rãi thu tay về, ánh mắt nóng rực, nghiêm túc.
“Em tên là gì?”
“Đỗ, Đỗ Ánh Nguyệt.” Mong anh ta không nhớ ra cái tên này!
“Đỗ Ánh Nguyệt....” Thanh âm nỉ non giống như âu yếm, anh không nhịn được nhẹ cười. Đỗ Ánh Nguyệt....Có một chữ ‘Nguyệt’, sẽ cùng với chuyện mất trí nhớ sau đó lại trở nên thích ngắm trăng có liên quan sao? Chuyện càng lúc càng thú vị, phải không?
Nghe anh nỉ non tên mình, Đỗ Ánh Nguyệt không nhịn được cả người khẽ run.....Ông trời! Trước đây sao không cảm thấy tên mình lại gợi cảm như vậy chứ?
“Em lạnh?” Nhận thấy thiên hạ trong lòng khẽ run, anh nhíu mày nhẹ hỏi. Hiện tại ban ngày rất nóng, sao cô lại lạnh đến phát run? Đừng là bị cảm nhé.
“Không, không có!” Ấp úng vì bị nhìn thấu, cô vội lắc đầu phủ nhận, hai tay không ngừng vỗ vỗ lên lồng ngực anh.
“Anh, anh buông tôi ra đi!” Từ nãy đến giờ cứ ôm chặt như thế, nghĩ muốn nhân cơ hội để sỗ sàng phải không?
Chậm rãi buông tay, thấy cô khéo léo chui ra khỏi lòng mình, Mặc Khuê liền có chút mất mác...Thật sự không muốn...Không muốn buông cô ra!
“Tôi, tôi phải đi đây.”Chà chà cánh tay mới nổi một tầng da gà, trong lòng Đỗ Ánh Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cứ nghĩ đến tương lai anh là vệ sĩ của em gái lại cảm thấy nhức đầu.
Hây....Sau này phải thường xuyên đối mặt rồi! Có nên dứt khoát ‘sắp xếp hành lý’ trốn về Đài Loan không? Nhưng nếu làm như vậy, Y Phàm nhất định sẽ hận cô. Hu...Làm người thật khó mà!
Nhìn bóng dáng gần như có thể nói là chạy trối chết của cô, Mặc Khuê không nhịn được nổi lên một tia cười nhạt, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau: “Ánh Nguyệt, ba năm trước đây em đều gọi tôi là ‘đệ tử Thiếu Lâm’ sao?”
Lời vừa nói ra, người kia không biết là chột dạ hay là vừa khéo đi đến cạnh bể bơi, chỉ thấy chân cô hơi đảo một cái, cả người liền mất đi thăng bằng nghiêng về bên cạnh, ‘bùm’ một tiếng, người cứ như thế hoa lệ ngã vào trong bể bơi, bọt nước bắn tung tóe.
Mặc Khuê thấy thế không nhịn được cười to. Ông trời! Anh không nghĩ đến cô lại có thể dễ dàng giật mình như vậy.
Từ trong bể bơi ướt sũng bò lên, Đỗ Ánh Nguyệt vừa tức vừa giận, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng cười to kia. Đáng ghét! Tên đệ tử Thiếu Lâm này sao có thể thừa dịp người ta chưa chuẩn bị lại nói ra một câu như thế chứ? Đây là đánh lén, phạm quy, phạm quy a!
Ba năm trước đây, hắn rõ ràng không phải là người nhỏ mọn như vậy, sao bây giờ lại hèn hạ đến thế? Tức chết đi được!
“Ai da! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Nguyệt, sao cả người chị lại ướt sũng thế kia?” Đỗ Ánh Tinh đuổi theo tìm người lúc thấy cô cả người ướt đẫm, không khỏi hét lên sợ hãi.
“Tiểu Nguyệt, nếu như em muốn bơi lội, làm ơn đổi thành một bộ đồ bơi nhé!” Y Phàm cũng bước đến chế giễu, tay to xoa xoa một đầu tóc ướt của cô.
“Bơi lội cái gì? Em là bị ngã xuống bể đó!” Thở phì phó, phồng mồm trợn mắt đánh vào bàn tay kia, ánh mắt oán hận phóng đến ‘đầu sỏ’ gây chuyện.
Khẽ nhướn mày, nhìn áo T-shirt màu trắng của cô đã gần như trở nên trong suốt, có thể thấy rõ được đường cong lả lướt phía sau, con ngươi Mặc Khuê đột nhiên chuyển thành âm trầm.
“Em nên đi thay quần áo đi.” Không dấu vết đề nghị nhưng thật ra trong lòng lại mãnh liệt không muốn những người đàn ông khác thấy được dáng vẻ kiều mị lúc này của cô, cho dù là Y Phàm—em rể cô cũng không được!
“Không cần anh nhắc nhở.” Tức giận liếc mắt, giận dỗi bỏ đi.
Không vô tâm giống chị gái, Đỗ Ánh Tinh đăm chiêu liếc anh một cái, sau đó không nói một lời liền đuổi theo chị gái.
“Mặc tiên sinh....” Xoa xoa cằm, Y Phàm nở một nụ cười gian xảo.
“Anh có hứng thú với Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi hả?”
“Có lẽ vậy!” Đối với sự mong chờ đến không còn hình tượng của người đàn ông trước mắt, Mặc Khuê không khỏi khẽ mỉm cười, hiếm khi lại trả lời câu hỏi có liên quan đến tình cảm riêng tư của mình.
“Ồ! Vậy anh còn phải cố gắng thêm nữa rồi!” Rất tự nhiên vỗ vỗ vai anh, giọng nói của Y Phàm ẩn chút đồng cảm.
“Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi đối với loại chuyện như vậy rất chậm chạp, xin hãy cố gắng thêm.” Người đàn ông này cho anh cảm giác không